Đăng trong Tân nương bị vứt bỏ

Tân nương bị vứt bỏ: C.18

Chương 18. Để cho chúng ta cùng trầm luân đi

Ly Khước cũng không tiếp lời, chỉ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng xem ta, tiếp đó nhìn về phía Vân Quật Chi…

Không có lấy một cơn gió, tựa hồ không có gì có thể thổi tan cái không khí nặng nề này! Chúng ta cứ như vậy ngươi nhìn chằm chằm ta, ta nhìn chằm chằm hắn, hắn lại nhìn chằm chằm vào ngươi…

Thật sự là tam giác cân ah!

Ai cũng không chịu mở miệng! Ly Khước tựa tiếu phi tiếu (cười như không phải cười) trong mắt nghiền ngẫm thoáng một tia hận ý, rồi trong chốc lát lại che dấu sâu đến tận đáy lòng!

Vân Quật Chi nhìn Ly Khước, rồi lại nhìn ta, đáy mắt một tia tức giận đang dần nổi lên!

Ai cũng được làm ơn mở miệng nói cái gì đó đi, đánh vỡ cái cục diện bế tắc này a! Nhưng mà, tên ngu ngốc Cổ Thiên Hữu kia muốn ta trở về nhà [ai bảo hắn không chạy xa một chút, lại chạy đến Ly gia? ] còn chỉ ra và xác nhận, là trăm ngàn lần không thể được! Ta há lại có thể làm để mình nhảy vào hố lửa! ? Nực cười!

Thế nhưng tình huống này hết sức căng thẳng, làm thế nào cho phải đây? Đau đầu ah!

Xem ra Ly Khước hôm nay đã hạ quyết tâm, muốn thăm dò ngọn nguồn của ta rồi! Làm sao bây giờ cho tốt? Bất quá, cái này cũng nói rõ hắn vẫn không dám khẳng định! Cũng có tài quấy phá đấy chứ? Nếu như từ chối nhất định càng làm cho Ly Khước hoài nghi mà thôi, thế nhưng mà đáp ứng thì lại càng vĩnh viễn không có thời gian để xoay sở!

Được rồi, đều đã nghẹn đến như vậy, ta há sợ ngươi sao? Vậy thì nhìn xem ai mất kiên nhẫn trước!

… Không khí kỳ quái tiếp tục duy trì …

Tiếp tục nhìn Ly đại thiếu gia như vậy, hắn làm gì muốn tự mình đến đáp tạ ta? Hơn nữa còn tranh thủ nhìn về phía Vân Quật Chi…

“Thế nào?” Rốt cục có người nhịn không được, thế nhưng mà lại là kẻ mà ta cho rằng thâm trầm nhất Ly đại thiếu gia? Hắn nhẹ giọng hỏi, “Không dám đi gặp Cổ Thiên Hữu kia! ?”

Tim nhất thời loạn một nhịp! Ý tứ quá rõ ràng, thiếu chút nữa thân hình lung lay!

“Hắn ta có cái gì phải sợ?” Ta kiệt lực bảo trì âm sắc chính mình, tò mò hỏi lại hắn.

“Ah?” Ly Khước cũng không sợ hãi, “Như vậy, trở về Ly gia cũng không đáng cân nhắc lâu như vậy a!”

Điển hình một câu hai ý nghĩa!

“Đương nhiên, chỉ là…” Ta nhìn về phía Vân Quật Chi, trong mắt bao hàm uy hiếp, dụ dỗ vân…vân, nếu ngươi dám gật đầu nhất định phải chết!

Đáng tiếc, hắn không nhìn về phía ánh mắt của ta, chỉ nhìn thẳng tắp như vậy, thẳng tắp mà nhìn chỗ ngực ta treo ngọc bài! Nếu là bình thường, ta khẳng định đạp cho hắn hai phát, khuyến mãi thêm hai chữ “sắc lang” ! Nhưng mà, hiện tại ta lại gửi hi vọng vào cái ngọc bài này!

“Quật Chi?” Ly Khước ngược lại tấn công Vân Quật Chi.

“Ly huynh!” Bí ẩn làm người ta phát bực rốt cục lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt của ta, nắm bắt thời gian, ta nghiêng người đối với hắn không ngừng nháy mắt ra hiệu, chỉ sợ hắn không rõ!

“Chúng ta, vội vàng trở về để thành thân!” Choáng! Vân Quật Chi ngươi dám ném ra quả bom cái này! Không thể nào, sao trở nên thông minh như vậy, hiện tại lại bắt chước ai nói hưu nói vượn? Ta hơi mở rộng tầm mắt! Nếu như có mang mắt mà nói!

Lấy cớ này thật là quá rung động rồi!

Tất cả mọi người ở đây mở to mắt! Ta không kịp nhắm lại sợ tới mức miệng cũng mở lớn, chỉ hàm hồ gật đầu phụ họa: “Ân! Phải.. Là như vậy đấy!”

Ly Khước mặt thoáng trắng bệch, ngữ khí nhu hòa lại khả nghi: “Thành thân? Các ngươi?”

Chỉ có diễn giả như thật á! Ta quay người thân mật khoác tay Vân Quật Chi, hung hăng mà véo hắn, thấp giọng oán giận lại xấu hổ nói: “Người ta không phải bảo ngươi đừng nói sớm như vậy sao? Thiệt là!” Giọng điệu này tự mình nghe xong còn nổi cả đám da gà!

Vân Quật Chi cũng không phản ứng, chỉ là nhìn về phía mặt Ly Khước trắng bệch, âm thanh lạnh lùng: “Ly huynh không phải đã biết rõ ngọc bài trên người nàng sao! ?”

Ly Khước sắc mặt trầm xuống! Nửa ngày, mới đáp: “Quật chi, ngươi cho rằng, nàng nói cho ngươi những cái kia …là thật! ?”

Châm ngòi ly gián! Điển hình là châm ngòi ly gián! Nhưng lại làm trước mặt đương sự là ta đây!

Vân Quật Chi, ngươi cần phải chịu đựng ah! Hiện tại tình huống này chúng ta không nên nội chiến ah!

Vân Quật Chi trầm mặc!

“Ngươi cho là…” Dừng một chút, “Thế bá bọn họ sẽ để cho một nữ tử không rõ lai lịch làm nữ chủ nhân Vân gia! ?” Ly Khước khôi phục vân đạm phong khinh (mây trôi nước chy) lúc trước!

Vân Quật Chi trầm mặc như trước!

Ta nói Vân Suất ca, ngươi nói gì ngược lại đi ah!, không thì bộc phát, diệt vong trầm mặc! Ngươi đến tột cùng muốn bộc phát hay là diệt vong?

Đúng rồi, nữ chủ nhân? Vừa rồi giống như nghe là có từ như vậy…

Bản thân ta đúng là kỳ quái? Ta lúc nào nói muốn làm nữ chủ nhân của Vân gia hả? Vui đùa không cần quá mức như thế! !

“Cái này là một cơ hội! Cho ngươi, lại cho mọi người chúng ta biết rõ thân phận nàng —— chân thật Lâm tiểu thư! Chẳng lẽ không được?” Ly Khước chậm rãi nói ra, thanh âm êm tai mà như sương như khói, “Mà ngươi, có thể quang minh chính đại mà lấy nàng với tư cách nữ chủ nhân của Vân gia rồi! Chẳng phải là, lưỡng toàn tề mỹ (vn c đôi đường)!”

Ah, cũng đúng ah!

Không tốt! Ly Khước này thật đúng là cao thủ! Ta thiếu chút nữa bị hắn đầu độc mà quên chính mình là ai, quả thực muốn vỗ tay đồng ý đề nghị của hắn rồi!

“Không cần thiết!” Vân Quật Chi cuối cùng cũng lên tiếng!

Trong lòng mừng như điên ah! Cuối cùng không nhìn lầm ngươi!

Vân Quật Chi nhìn Ly Khước, đáy mắt chợt lóe thoáng qua, âm thanh bắt đầu hạ độ ấm: “Ngươi cho rằng, nàng là ai?”

Ly Khước không mở miệng! Lại quay đầu nhìn về phía ta…

Ta chính là ta nha! Có gì sai sao?

Đang suy nghĩ nên hay không nên gia nhập cuộc trò chuyện bọn họ, lại trông thấy tay Vân Quật Chi phủ trên mu bàn tay ta! Nắm gắt gao như vậy, gắt gao…

Vân Quật Chi…

Ta nhìn về phía hắn!

“Nếu ta nói…” Ly Khước đáy mắt toát ra một tia tàn nhẫn, lại tựa hồ có chút không đành lòng, “Nàng, có khả năng…”

Tim nhảy thót lên tới cổ họng rồi!

“Đủ rồi!” Vân Quật Chi một tiếng gạt phăng, lạnh lùng ngắt lời Ly đại thiếu, “Nàng nói nàng là ai, thì là người đó!”

Khụ. Không khí gượng gạo thêm lần nữa!

Nếu không thì, ta phải mở miệng nói cái gì đó?

“Cái kia, nếu không chúng ta … trở về Ly gia, đợi Tiểu Vi… tỉnh lại, rồi mới đi tiếp!”

Hai đạo ánh mắt cùng bắn về phía ta! Đồng dạng lạnh như băng! Nhưng cảm giác lại không đồng dạng như vậy!

Vân Quật Chi lạnh lùng, cảnh cáo mười phần đủ mười, nộ khí (tức giận) tựa hồ hết sức căng thẳng!

Ly đại thiếu ánh mắt lạnh như băng hàm chứa không thể tin! Chính là hiệu quả như vậy, làm lẫn lộn nghe nhìn của ngươi! NếuVân Quật Chi lựa chọn xướng hắc kiểm, như vậy ta cũng chỉ phải miễn cưỡng làm hồng kiểm rồi*!

* Xướng hắc kiểm: Xướng = hát/ làm trò, hắc kiểm = đen tối, xấu xa

Hồng kiểm = đỏ mặt

ð  Ý đây là VQC đã làm ra vẻ bí mật thì ta cũng phải giả vờ đỏ mặt thế mới tương xứng ah.

Còn phải thêm chút sức! Cho là ta sẽ sợ? Ta trời còn không sợ!

“Hơn nữa, Ly thiếu gia tự mình đến! Bằng không thì ta sẽ đi gặp kia cái gì Cổ Thiên Hữu a!” Ta nói lời nhẹ nhàng nhỏ nhẹ!

Ta khác thường như vậy, Vân Quật Chi sẽ cảm thấy có chỗ nào không đúng a! Nhanh lên phản bác ta đi! ! Nhanh đi!

Dùng sức mà lại siết hắn một cái!

“Ta nói rồi, không cần!” Vân Quật Chi lạnh lùng mở miệng! Đúng lúc này đặc biệt thích ngươi khốc ah!

Một giây sau, không để ý mặt Ly Khước bỗng dưng biến đổi, Vân Quật Chi đem ta hướng xe ngựa bên cạnh kéo đi, lần nữa tiễn đưa, ta cứ như vậy tiến vào xe ngựa! ! Tiếp theo, Tiểu Vi đang ngất cũng bị ném lên!

Ngươi không thể nhẹ sao? Nàng ta còn đang ngất đấy! Còn không kịp càu nhàu, Vân Quật Chi lại lạnh lùng mở miệng: “Ngươi vẫn là đại phu đấy chứ? Xem không được nha đầu của mình! ?”

Ta ngất! Này, chấm dứt gây sự nha!

Đẩy ra một khe hở. Vân Quật Chi phi thân lên xe, không hề liếc xem Ly Khước! Toàn thân tản ra cảm giác không tốt!

Ly Khước mắt thấy hết thảy! Mà lại không hề ngăn cẳn! Ngược lại, hắn ta ngăn cản có được không?

Trường tiên (roi dài) giơ lên!

“Ngươi, thật sự muốn làm như vậy sao?” Ly Khước cắn răng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ!

“Đến lúc đó thỉnh Ly huynh lấy làm hãnh diện!” Lưu lại những lời này, xe ngựa chạy như bay mà rời đi, chỉ để lại một trận bụi mù…

Ta quay đầu đi, nhìn về phía Ly Khước! Thấy không rõ nét mặt của hắn, nhưng mà, thấy được vô cùng rõ ràng bên miệng hắn một nụ cười quái dị! Làm lòng người hoảng hốt, lại sợ hãi không hiểu…

Xe ngựa tiếp tục chạy như bay về trước!

Tiểu Vi rốt cục tỉnh lại! Ta cái gì cũng không muốn nói cho nàng biết!

Lại đến một trấn nhỏ.

Ta xoa xoa thân thể ngồi đến phát đau, cơm tối hôm nay căn bản cái gì cũng nuốt không trôi! Cũng không biết là vì sao! Cảm giác, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy là xong, nhưng mà sẽ như thế nào đây? Ly Khước thật sự thả ta đi rồi! Rất sợ Cổ Thiên Hữu đột nhiên chui ra, chỉa vào người của ta nói là biết ta!

Tiểu Vi còn không thấy tiến vào!

Cửa phòng mở rồi! Ta quay đầu qua, đi vào là Vân Quật Chi. Xem biểu hiện hắn hôm nay còn để mặt mũi cho ta, cho hắn một khuôn mặt tươi cười!

” Cổ Thiên Hữu kia là chuyện gì! ?” Tiếc là những người khác cười khuynh quốc khuynh thành ta rõ ràng không có có cảm giác, nhất là chỗ này cứng ngắt!

“Ah! Không có chuyện gì!” Ta cũng không có tâm tình! Trả lời thờ ơ!

“Ân?” Khẩu khí tràn ngập uy hiếp!

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Nhìn khuôn mặt  muốn đánh kia, ta nói không hứng thú: “Chính là lúc ta bị giam lao phòng nhận thức đấy! Hắn rất chiếu cố ta! Về sau, liền thuận tiện thỉnh Ly thiếu gia thả hắn ra!”

“Chỉ như vậy! ?” Hiển nhiên là không tin!

“Chỉ có như vậy! Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế!” Ta khẩu khí bắt đầu không tốt!

Hắn nhìn ta, ánh mắt bắt đầu u ám!

Ta có chút khẩn trương mà nuốt nước miếng! Lại làm sao thế?

Tiểu Vi đâu rồi, thế nào còn không mau vào cứu gấp! Vân Quật Chi này sao còn không đi? Lại không nói lời nào! ? Phải đem hắn đuổi ra ngoài, lại xoa xoa bả vai mỏi nhừ của mình, giả bộ như vô tâm: “Mệt mỏi quá ah!”

Không có động tĩnh! Tiếp tục, duỗi cái lưng vờ mệt mỏi, nói tiếp: “Thật muốn nhanh chóng nghỉ ngơi! Tiểu Vi làm sao còn chưa tới ngủ ah!” Đủ rõ ràng à nha, không tin ngươi nghe còn không hiểu!

Tốt, xem như ngươi lợi hại! lại có thể mắt điếc tai ngơ! Ta trừng mắt Vân Quật Chi! Bắt đầu rướn cổ lên nhìn… Tiểu Vi chạy đi đâu rồi hả?

“Đừng nhìn!” Rốt cục sau khi ta ngón trông lần thứ mấy mươi, Vân suất ca mở kim khẩu, “Nàng ta đã ngủ rồi!”

“À?” Ta tỏ ra hảo ý, “Làm gì dùng nhiều gian phòng, lãng phí! Ta cùng với Tiểu Vi ở cùng chỗ là tốt rồi!” Thiệt là, ngươi nhiều bạc a! Nhưng mà, đã giao bạc không phải ta, ta cũng không nên nhiều lời. Ta nhìn hắn: “Như vậy, ta cũng cần nghỉ ngơi rồi! Đã ngồi xe ngựa một ngày mệt mỏi ah!”

Hắn vẫn ngồi bất động như trước!

“Ngươi, không trở về phòng nghỉ ngơi sao?” Xem ra phải đổi cách thuyết pháp! Người này nghe không hiểu tiếng người sao?

Hắn giương mắt nhìn ta: “Ta không phải đã trở về phòng sao?”

Ta không có nghe lầm chớ!

“Nhưng mà, này là phòng của ta!” Ta nói.

“Cũng là phòng của ta.” Hắn nói!

“Cái gì? Ngươi… Ngươi không có tiền sao?” Ngăn trống ngực đang uỳnh uỳnh, ta vội vàng mở miệng, “Ta, ta đi cấp ngươi một phòng!”

“Không cần!” Vân Quật Chi nhìn về phía ta, chậm rãi nói ra, “Đêm nay, ta sẽ ở nơi này!” Ngữ khí vô cùng khẳng định!

Ngươi xác định lão huynh ngươi không có nói sai đi! Ta cơ hồ hoài nghi là mình nghe lầm!

“Kia, ta đây cho ngươi!” Gấp gấp đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, “Ta ngủ cùng Tiểu Vi!”

Nhanh lên chạy qua hắn! Nhanh lên! Ai biết hôm nay hắn lại nổi điên làm gì chứ? Chỉ là, bi kịch tái diễn lần nữa! Ta không thể đi tới cửa! Chẳng lẽ ta cùng cửa ra vào có xung đột! ?

Vân Quật Chi ngăn cản người, nhìn ta, một tay chậm rãi nâng gương mặt của ta lên: “Không phải nói mệt lắm sao? Thế nào còn đi ra ngoài? Đến, chúng ta đi ngủ đi!”

Một cổ hơi lạnh từ lòng bàn chân nổi lên!

Có vấn đề! Chúng ta! ?

“Không cần… Ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ phần ta, ta… Không cần ngươi quan tâm!” Ta nhanh chóng mở miệng, nhưng mà lời còn chưa dứt!

“Ah!” Ta kêu to lên! Vân Quật Chi rõ ràng ôm lấy ta, nhìn ta, ánh mắt càng ngày càng đậm hơn, u ám càng u ám hơn! Sau đó, sau đó, liền đi tới hướng ấy, đi tới…

Vô số ý niệm trong đầu hiện lên!

Trong lòng ngực tim đập bang bang!

Rốt cục, ta cảm nhận được tiếp xúc mềm mại dưới thân thể! Vân Quật Chi trên cao nhìn xuống ta, tay nhẹ nhàng mà đem gỡ tóc ta…

Ta khẩn trương mở miệng: “Ngươi, ngươi… Muốn làm cái gì! ?” Hỏi xong mới cảm giác mình đần không chịu được! Không ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy a!

“Ngươi cứ nói đi?” Vân Quật Chi khẩu khí nhu hòa dọa người! Tay đã bắt đầu từ trên đầu đi xuống đi xuống…

“Ngươi, ngươi không thể…” Đè nén trái tim xuống cuồng đập loạn, ta cà lăm mà mở miệng nói, “Cái này… Các ngươi không phải rất coi trọng tục lệ sao?”

Hắn nhìn về phía ta, tay lại không yên tĩnh!

“Cho nên, đây là không hợp lễ đấy!” Một hơi nói xong! Thực sợ hắn cứ như vậy trợt xuống, ta rốt cuộc không mở miệng được!

“Không có sao! Dù sao cũng biết rồi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng! Cực lực khống chế khí tức càng ngày càng hỗn loạn.

“Cái gì? Cũng biết?” Ta vẻ mặt mờ mịt, “Ta thế nào cũng không biết a? ?” Ta bị làm sao vậy, gì cũng biết rồi! ? Ta cả kinh, chuẩn bị đứng dậy, hỏi cho minh bạch: “Ngươi cho ta nói… Minh…”

Nhưng mà, Vân Quật Chi lại ép ta, lập tức dùng miệng ngăn chặn âm thanh của ta!

Chỉ là, ta cuối cùng phải hỏi cho minh bạch a!

Một phòng tiếng hít thở cuồng loạn!

Nửa ngày, hắn rốt cục thả ta ra! Nâng mặt nóng đến có thể xảy ra hoả hoạn lên, ta lườm hắn! Nổi điên xong rồi! ? Cũng có thể trả lời vấn đề của ta đi à nha! Hỏi cái gì trước đây?

Nhưng mà, còn không có đợi ta nghĩ kỹ, ta đã bị chuyện trước mắt làm sợ ngây người!

“Ngươi… Ngươi làm cái gì?”

” Không nhìn thấy?”

“Đừng cởi! Ngươi mặc vào cho ta nhanh lên!”

“Không cởi quần áo, ngủ thế nào! ? Ngươi thích ta không cởi quần áo! ?”

“Ah… Ai thích ngươi! ? Ai muốn ngủ cùng ngươi! ?”

“Ngươi làm sao vậy?” Rõ ràng sờ lên trán của ta!

Vẻ mặt hắc tuyến! ! Ta khi nào thì biểu hiện muốn một chỗ cùng ngươi! ?

“Xuống dưới!” Ta hướng bên trong trốn lấy chân đạp hắn, “Ngươi là con thỏ biến thái chết tiệt!”

“Cố gắng đến ăn cỏ gần hang ah! ? Ngươi đi xuống cho ta!” Ta có chút nổi giận rồi! Trong lòng khẩn trương muốn chết!

Hé ra khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt cứ như vậy lấn tới…

Ta có chút sững sờ!

“Đã biết rõ muốn thành thân!” Hắn ép xuống, bắt đầu cởi quần áo của ta, “Ta không muốn, ngươi… bị người khác mang đi!”

…”

Thành thân? Muốn ăn ta cũng không cần lấy cớ nát như vậy a!

Được rồi! Không cách nào phản kháng! Muốn tới thì tới mạnh hơn chút đi!

Đã không cách nào phủ nhận đã động tâm, không bằng vui vẻ đi hưởng thụ quá trình này?

Trầm luân! Trầm luân! Để cho ta giúp ngươi trầm luân cùng một chỗ đến cùng a!

Ta trở tay ôm lấy hắn…

___________

Hết chương 17 – Hitsuji

Ực, cháp sau … hình như  … ai đó tiếp máu ta với, óa óa óa.

Phịch. <Gục tại bàn phím>

. Ò   e   ò   e   ò  e <tiếng còi xe cấp cứu đi xa> …