Đăng trong Tân nương bị vứt bỏ

Tân nương bị vứt bỏ: Chương 19

Thực ra cũng không có cảnh nóng gì gì, chỉ là nhiệt hơi lên cao một chút xíu, híc, lần đầu ta làm mấy cảnh gần thế này, mắc cỡ quá đi àh, mà hình như cũng không suông lắm, thỉnh các nàng bỏ qua *cúi đầu*. 

Chương 19. Từ nay về sau…

Trầm luân! Trầm luân! Để cho ta giúp ngươi trầm luân cùng một chỗ đến cùng đi!

Ta trở tay ôm lấy hắn…

Trong đầu một mảnh hỗn độn! Quần áo đã bị Vân Quật Chi loạn xạ kéo xuống…

Một nụ hôn ấm áp rơi vào đôi má, sau đó giống như muốn tìm an ủi mà rơi vào trên môi ta! Nhẹ nhàng đẩy đôi môi ta ra,  đầu lưỡi nóng bỏng Vân Quật Chi tiến vào dò xét, cố gắng hấp thụ nước bọt ngọt ngào kia!

Tiếp  đó, nụ hôn bắt đầu từ nhu hòa…, dần dần kịch liệt mà dây dưa lẫn nhau…

Ta cảm giác mình tựa hồ cũng bắt đầu trở nên nóng như lửa…, muốn cởi bỏ quần áo vướng bận! Liều mạng muốn tới gần hắn,  dường như da thịt của hắn là linh dược có thể làm cho ta không nóng nữa!

Dùng sức mà hướng trên người hắn cọ cọ, khiến cho ta cảm thấy tốt lên rất nhiều! Thế nhưng mà, hô hấp Vân Quật Chi bên tai dần dần trở nên nặng nề…

Bờ môi nóng  bỏng trên môi ta ly khai, bắt đầu đi dần xuống dưới…

Cảm nhận được mất mát, ta bắt đầu tìm da thịt của hắn, khát vọng đạt được an ủi! Trên cổ, trước ngực… ấm áp bởi Vân Quật Chi hôn một đường đi qua, lại làm cho ta càng cảm thấy bực bội bất an! Dường như, hỏa vừa mới bị dập tắt lần nữa bốc cháy, đau đớn muốn ngừng mà không được…

Càng thêm kề cận thân thể trần trụi hắn, rồi lại đem một mảnh lửa nóng truyền đến người hắn !

Một phen bị hắn chăm chú mà ôm lấy, nhưng chỉ chốc lát, rồi lại buông ra! Bên tai chỉ có âm thanh cởi áo tuôn rơi, cùng với tiếng hít thở dồn dập của hai người, những thứ vướng bận trên người rốt cục hoàn toàn bị bỏ hết …

Một cảm giác mát mẻ đánh úp lại, đưa tay muốn bảo vệ ngực, tay lại bị bắt lấy nhẹ nhàng…

Ta mở to mắt, thoáng như trong mộng! Nam tử tuấn mỹ này đang nhìn ta, đáy mắt nồng đậm dục vọng, cứ như vậy nhìn ta!

“Mặc kệ ngươi là ai! Ngươi đều là của ta!” Hắn dùng thái độ cường ngạnh nói với ta!

Ta gật gật đầu mà bên trong mờ mịt không rõ!

Hắn ngắm ta, hai tay một lần nữa nâng thân thể của ta lên…

Không kiềm chế được, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mà chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng…

Vân Quật Chi nhìn ta, ánh mắt nồng đậm, xoay người ngăn chận ta, tại bên tai ta thân mật nói: “Lí Nhi, cho ta! Đến, đem chân mở ra…”

Những…này ta tuy là có biết! Nhưng mà đầu óc hiện giờ lại đang choáng váng không biết nên làm như thế nào rồi!

Cảm giác có một đôi tay đem chân của ta tách ra! Hắn gắt gao dán chặt vào ta, phía dưới truyền đến lửa nóng, áp bách đau nhức!

Ta kinh hô lên tiếng! Một vật cứng rắn tiếp tục cọ xát nơi riêng tư!

Hắn hôn ta, nhanh hơn!

Nếu là lần đầu tiên đi! Nhất định sẽ đau! Trực giác ta muốn rời khỏi! Lại không biết động tác của mình càng khiến cho Vân Quật Chi rên nhẹ một tiếng! Hắn nhíu lông mày lại, biểu lộ kiềm chế!

Ta có chút không biết phải làm sao! Hắn khàn giọng: “Cho ta sao?”

Lửa nóng phun trên đôi má, lúc nói lời này, ta không biết như mở miệng thế nào! Chỉ hơi hơi gật đầu!

Hắn lần nữa cúi xuống hôn ta, lửa nóng hừng hực, cái vật cứng rắn kia chậm rãi tiến vào! Đau! Muốn giãy dụa, lại bị Vân Quật Chi hôn càng chặc hơn, ôm ta không cách nào nhúc nhích!

Động tác của hắn chậm thật chậm, dừng lại bất động! Cái hôn kia cũng bắt đầu trở nên nhu hòa, tràn đầy yêu thương! Ta bắt đầu hôn trả hắn! Lúc này lửa nóng đã ở bên trong, hắn nhẹ nhàng mà càng đi vào, trong cổ họng ta không thể kiềm nén mà phát ra tiếng thống khổ rên rỉ, rồi lại có một chút bị khoái ý thỏa mãn!

Tay của hắn tựa hồ không yên, hôn ta, nhẹ nhàng mà an ủi để cho ta trở nên buông lỏng…, lại muốn hắn đi vào thêm nữa…!

Hắn tựa hồ nhẫn nại rất đau khổ!

Xem ta thích ứng rất nhiều, hắn nhẹ nhàng mà đẩy mạnh, thời điểm ta phản ứng không kịp, lại mạnh mẽ mà đâm một cái, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn!

“Ah!” Kêu một tiếng thảm thiết! Ta không thoải mái mà vặn vẹo thân mình, hắn tức cười nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích!”

Ta dừng lại động tác!

Chính là, hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động, dần nhanh hơn, than nhẹ, cúi đầu hôn ta đang bất mãn, tiếp theo là địa chấn mãnh liệt bắt đầu…

Tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ giao hợp vang lên…

Hồi lâu, chờ hết thảy bình ổn, rồi lại một màn kiều diễm!

Ta gối lên cánh tay Vân Quật Chi! Tiếng hắn hít thở vững vàng chậm rãi truyền đến! Thật sự là không thể tưởng tượng nổi ah, ta lại có thể ở cùng một chỗ với hắn! ? Đáy lòng dâng lên một chút khác thường…

Nhưng mà, ta lại tuyệt không quen bị người khác ôm ngủ như vậy, bắt đầu nhẹ nhàng hướng một bên dời đi, cũng cố gắng lấy tay hắn đang đặt ở ngực ta ra!

“Ngủ không được! ?” Vân Quật Chi đột nhiên tại nói nhỏ bên tai. Hơi thở ấm áp kia thổi tới vành tai, ngứa ngấy! Ta nhịn không được muốn cách xa hắn, lại bị hắn kéo một cái trở lại trong lòng!

“Ngươi đừng ôm ta, ta không quen!” Ta khẳng định trên mặt ta đang nóng lợi hại!

“Từ từ thành quen!” Thật sự là nói dễ dàng ah, ta bắt đầu hoài nghi đến tột cùng trong chúng ta ai mới là kẻ xuyên qua ah!

Làm thế nào cũng không thoát được ma trảo của hắn! Ta cứ như vậy dựa vào Vân Quật Chi, nhắm mắt lại…

“Ngươi… Tay tại sờ loạn cái gì! ?” Còn không có đợi ta nhắm mắt lại, Vân Quật Chi lại bắt đầu không yên! Quay đầu nhìn hắn, đau vừa rồi cũng còn không có qua đây này!

“Ngươi ngủ không được!” Hắn hướng ta đi tới, hai tay càng không ngừng lại, giở trò!

“Không muốn!” Ta cố gắng đẩy hắn ra!

“Sẽ không giống vừa rồi đau đớn như vậy!” Hắn đang nói nhỏ bên tai ta, lại bắt đầu gặm vành tai ta! Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân!

Ta đương nhiên biết rõ sẽ không đau đớn như vậy, nhưng mà, khụ, ta không muốn thừa nhận là ta có chút thẹn thùng! Cái từ ngữ này mà dùng ở trên ta – người hiện đại xuyên việt tới thì buồn cười đến cỡ nào!

Còn không có đợi ta suy nghĩ xong, Vân Quật Chi đã xoay người, hướng ta đè ép tới…

Đừng nghĩ tới ngày mai!

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Ta mở to mắt, Tiểu Vi đang ở trước giường chờ ta! Mặt mũi ửng đỏ!

Trong đầu oanh một tiếng vỡ tan! Ta vội vàng kéo chăn,mền! May mắn, không có quang lõa! Trên mặt lửa nóng một mảnh, thậm chí không có đi nhìn xem Tiểu Vi, cái này cũng quá rung động rồi, Vân Quật Chi quả nhiên là đầu heo ah! Đem Tiểu Vi gọi tới, đây không phải làm ô nhiễm đóa hoa tổ quốc sao?

Ta có chút xấu hổ: “Tiểu Vi, ngươi không cần để ý tới ta! Ta tự mình biết mà…, ngươi đi lấy cơm sáng nhanh nha!”

“Tiểu thư! Hiện tại đã giữa trưa!” Nàng một mực cúi đầu, âm thanh mang theo một ít vui vẻ không dễ dàng phát hiện, “Là cô (trong chữ cô gia)… công tử bảo ta tới hầu hạ ngươi rời giường đấy!”

Đánh chết ta cũng không để cho ngươi xem!

“Ngươi đi ra ngoài ah, ta tự mình tới!” Ta nhìn Tiểu Vi!

“Không được!” Tiểu Vi có chút bối rối, chỉ vào bồn nước lớn bên cạnh, “Công tử còn bảo ta hầu hạ ngươi tắm rửa đây này!”

“Cái gì! ?” Ta kêu to lên, nhìn thấy thùng nước bốc hơi nóng! Hừ, Vân Quật Chi thật đúng là biết cách chu đáo ah! Ngươi cho rằng ngươi là ai á! ? Thở phì phì kêu lên với Tiểu Vi: “Ngươi đã quên ai mới là chủ tử ngươi rồi có phải hay không! ?”

Xem ra chỉ có thời điểm này mới cảm thấy chế độ xã hội phong kiến là tốt!

“Nhưng mà, tiểu thư!” Tiểu Vi nhìn ta, nhỏ giọng nói, rồi lại vô cùng khẳng định, “Thành thân xong phải nghe lời cô gia!”

“Cái gì! ?” Oh my god, ta lúc nào thì cùng hắn kết hôn rồi, sao ta lại không biết! !

“Tối hôm qua…” Tiểu Vi ngữ khí càng ngày càng thấp, thẳng đến nghe không được mới thôi!

“Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi phải hay không! ?” Ta lên tiếng uy hiếp, xem ra phải xuất chiêu tàn nhẫn rồi!

Tiểu Vi khuôn mặt trắng ra, rốt cục nàng ta cũng kêu to lên: “Tiểu thư, ta sai rồi! Ngàn vạn lần đừng phạt ta! Ta đây đi ra ngoài! Được không, ah!” Đang nói tới “Ah” thời điểm, nàng đã thối lui đến cửa ra vào!

Ta thoả mãn nhìn hiệu quả được đến như vậy, cao hứng mà bảo nàng có thể ra đi rồi!

Xem xem 《 Thiên Gia Thi *》 không phải ai cũng đều ưa thích cho nên mới sao chép tới trăm tám mươi lần sao!

* 千家诗 Thiên gia thi: tập thơ của “nghìn nhà thơ”. Ở Trung Quốc có hai tuyển tập thơ Đường – Tống được mang tên “Thiên gia thi”. Tập đầu do Lưu Khắc Trang đời Tống tuyển chọn, lấy tên “Đường Tống thiên gia thi tuyển”, tập sau do Tạ Phương Đắc cuối đời Tống tuyển lại tập trước, gọi là “Thiên gia thi”.

                                                                                  

Nằm vật xuống thùng nước, Vân Quật Chi ngươi thì tốt ah, quả nhiên là chưa thỏa mãn dục vọng ah! Thành cái dạng này do cả đêm đến ba bốn lần, ai chịu nổi! ? Thế nhưng mà nhìn mình dấu vết đầy người, trong nội tâm lại ngọt ngào nói không nên lời…

Ồ, nốt ruồi hồng của ta đâu rồi? Cái nốt ruồi hồng kiều diễm ướt át kia đâu! ? Sẽ không là thủ cung sa trong truyền thuyết đi! Một lần nữa cẩn thận mà tìm lại, thật không có rồi! ?

Bên tai lúc này mới nhớ tới khi “lửa nóng bên trong”, Vân Quật Chi dường như đã từng nói qua một câu gì nhỉ?

“Từ nay về sau, sẽ thật sự là nữ nhân của ta…”

Mâu thuẫn ah, xem ra nữ nhân thật là động vật mâu thuẫn nhất đây! Hoàn hảo không bị Tiểu Vi thấy được, bằng không, ta không biết đối diện nàng ta như thế nào, một tiểu nữ sinh vị thành niên! ?

Xem ra, Vân Quật Chi này phải hảo hảo giáo dục một chút mới được ah!

Mới mặc quần áo tử tế, đã có người tới gõ cửa!

Tiểu Vi đưa thức ăn tới, xem bộ dạng nàng ta khúm núm như muốn chạy trốn, ta trêu ghẹo nàng nói: “Ồ, không phải mới vừa nãy bảo thế nào cũng đều không đi sao? Làm sao vậy, chẳng lẽ trong phòng ta có cái gì đó đáng sợ hay sao?”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ lại cùng ta tranh luận, thế nhưng mà khuôn mặt nàng ta lại trắng bệch, bộ dạng không dám mở miệng! Ta còn đang tò mò, đã thấy Vân Quật Chi đến sau lưng Tiểu Vi!

Nhất thời, hết thảy cảnh tượng tối hôm qua lại hiện ra trước mắt! Bộ dạng ta cũng trở nên giốngTiểu Vi, nói không nên lời!

Tiểu Vi vội vàng lui ra!

Ta  có chút luống cuống! Mặt từ từ ửng hồng! Mình cũng có chút xem thường chính mình, không phải là làm rồi sao? Còn sợ cái gì ah! ? Ngươi mà là phụ nữ hiện đại sao? Sinh viên đã được cao đẳng  y khoa giáo dục qua sao?

“Thân thể còn không thoải mái sao?” Vân Quật Chi đi đến bên cạnh, đưa tay lại đây. Nhìn xem, Vân Quật Chi này bình thường cứng nhắc mà thành hào phóng như vậy rồi, nhớ lại bộ dáng ngày đó khi biết ngươi là kẻ thoát quần áo hắn! Xem, biến hóa biết bao nhiêu ah! Làm thế nào cũng không thể đánh mất thể diện bộ tộc xuyên việt ah! !

“Ân, tốt hơn nhiều!” Ta nói khẽ. Vân Quật Chi này làm sao lại không có việc gì là giống như người bình thường? Hay là ở đây nam nữ có khác?

“Ăn ít gì đi!” Vân Quật Chi lạnh nhạt nói, “Buổi chiều còn lên đường, nếu như ngươi chịu không được, thì ngày mai mới đi!”

“Chịu được!” Tiếp lời đáp, ta bắt đầu vùi đầu ăn điên cuồng!

Trong lòng tự nghĩ lấy, ta chỉ sợ chịu không được mà ở lại vạn nhất  ngươi sẽ …

Thục nữ ăn cơm đều ăn thành như vậy, ngươi không biết tránh đi một chút! ?

Rốt cục lại ngồi vào xe ngựa! Thật dài mà thở ra một hơi!

Ít nhất cũng cho ta chút thời gian thích ứng a! Từ nay về sau, chúng ta là thật sự sẽ ở cùng nhau sao? Thật đúng là không thể tin được! Cùng cổ nhân nói chuyện yêu thương? Kết hôn sinh con?

Nghĩ đi quá xa ah!

Không đúng, nói không chừng ta vẫn có thể trở về đấy, mụ mụ không phải nói như vậy sao? Sẽ nghĩ tất cả biện pháp tới đón ta. Làm sao bây giờ, nếu đến lúc đó phải đi, Vân Quật Chi làm sao bây giờ?

Làm chi nhớ hắn, chỉ là chính xác sẽ nghĩ tới hắn, khi đó, ta sẽ luyến tiếc hắn sao? Hắn lại sẽ nguyện ý thả ta ra sao? Xem ra ngày hôm qua quá vọng động rồi! Tình dục là ma quỷ ah! Nhưng mà, việc đã đến nước này, chỉ có cách cứ như vậy mà thôi, đến lúc đó thì binh tới tướng ngăn, nước lên đất chặn! Đi bước nào thì tính bước đó a!

Mà Ly Khước, cũng là phiền toái không thể bỏ qua!

Tiểu Vi nhìn ta, không có Vân Quật Chi bên cạnh, nàng ta nở nụ cười: “Tiểu thư trở nên đẹp hơn rồi! Ánh mắt công tử nhìn tiểu thư cũng không giống với lúc trước!”

Ta im lặng mà nhìn nàng, ta thật sự đẹp lên sao? Không thể nào là bởi vì… Nhưng mà Vân Quật Chi đối với ta ngoại trừ nhiều lời thêm mấy câu bên ngoài, có chỗ nào không giống đâu! ? Rõ ràng một điểm cũng không thay đổi có được không! ?

“Tiểu thư không nhận thấy công tử luôn nhìn tiểu thư sao!” Tiểu Vi lộ ra bản sắc bát quái của nàng, ánh mắt làm như hiểu rõ, “Biểu lộ kia giống như là vụng trộm cười tiểu thư đấy!”

Trong nội tâm tựa hồ run lên, rơi lại nửa nhịp! Nếu Vân Quật Chi biết rõ mục đích ta đi đỉnh vân sơn, sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có thể hay không cho rằng…

Nhưng mà, ta đi gặp đắc đạo cao nhân kia cũng là vì hắn! Được rồi, ta thừa nhận phần lớn là vì mình!

Biểu lộ lại dị thường bình tĩnh, nhìn về phía Tiểu Vi, lạnh lùng mà nói với nàng: “Chớ nói nhảm ah! Suốt ngày ngươi cứ nhàm chán như vậy, chỉ biết xem mấy thứ đồ vật này sao?”

Chính là, tự cho là đã phát hiện đại lục mới Tiểu Vi đâu nghe ra được hàm ẩn cảnh cáo của ta, cứ vui vẻ, một chốc cũng không ngừng tự thuật lại nàng ta chứng kiến Vân Quật Chi không cùng dĩ vãng…

Trong lòng càng ngày càng lạnh, trong thân thể có nhiều thứ muốn phát ra, nếu như, có một ngày, một lựa chọn đặt ở trước mặt của ta, hỏi ta rời đi hay là lưu lại, ta sẽ lựa chọn thế nào?

Nếu như, lựa chọn còn chưa có xuất hiện, mà ta đã do dự; như vậy, có một ngày thời điểm đó chân chính tới, ta nên làm cái gì bây giờ?

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước…

_______________

Hết chương 19. Phào~ – Hitsuji