Đăng trong Hách vương gia (Dọa Vương gia)

HVG (DVG): Chương 5.2

Chương 5.2

A cha Tiểu Tiểu nhờ có Tư Mã đại phu chẩn trị, rất nhanh đã khôi phục khỏe mạnh. Sau nhiều ngày đã trở lại trà quán tiếp tục công việc kể chuyện. Nàng cũng nhiều ngày đi theo a cha, chỉ sợ thân thể ông không khỏe, bất quá xem ra đã hoàn toàn hồi phục, không có phát sinh tình huống xấu.

Lão bản quán trà thậm chí cũng không nhận ra nàng chính là Tiêu lão sư phụ kia, khiến cho Dư Thiến Nhi luôn cùng nàng cười trộm.

Đã xong biểu diễn hôm nay, Tiêu Sĩ Lãng để cho Tiểu Tiểu cất kỹ thoại bản, cha và con gái cùng nhau ra khỏi quán trà.

话本 thoại bản: hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường được dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

“A cha, người về nhà trước đi, con còn có chuyện muốn làm.” Tiểu Tiểu cũng không quên quy định của Phàn Ngưỡng Cực, nàng phải đếnvương phủ kể chuyện cho hắn nghe. Đã nhiều ngày nay nàng không lên đài kể chuyện, cho nên chỉ có thể đến vương phủ kể chuyện, mặc dù người xem chỉ có một mình hắn, nàng cũng cảm thấy không tệ.

“Tiểu Tiểu, ngươi không phải là muốn đi gặp Phàn công tử chứ?” Tiêu Sĩ Lãng dừng bước chân, hỏi có chút chần chờ.

“A cha, con còn có việc. Phàn công tử mời người giúp cha xem bệnh, cũng không thu tiền chẩn bệnh, cho nên con nghĩ đến quý phủ hắn hỗ trợ làm chút chuyện, coi như là đáp lại nhân tình.” Tiểu Tiểu đang lảng tránh.

Thật ra nói nàng phải đi trả nợ cũng không sai, Phàn Ngưỡng Cực từng nói chỉ cần nàng mỗi ngày kể một đoạn nhỏ, một lần sẽ khấu trừ cho nàng năm lượng bạc, chịu khó một chút, nàng còn thiếu một trăm lượng muốn trả hết cũng không khó khăn.

“Vậy ngươi cần phải chăm chỉ làm việc. Nhưng mà nha đầu, có một số việc a cha nhắc nhở ngươi trước.” Tiêu Sĩ Lãng ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Vị Phàn công tử kia nhìn ra được người ta là công tử phú quý, nhân phẩm, bề ngoài đều lỗi lạc bất phàm, mà a cha phải nhắc nhở ngươi, với bằng hữu này phải biết chừng mực, thân phận địa vị chúng ta……”

“A cha, người nghĩ đi đâu đó? Chúng ta chỉ là bằng hữu, Phàn công tử có tâm địa tốt mới hỗ trợ, con làm sao có thể……  suy nghĩ này nọ được.” Tiểu Tiểu có chút chột dạ.

Nàng làm sao có thể không nghĩ đến? Ngày ấy bị hắn ôm trong ngực thân thiết, thường làm cho nàng ban đêm hồi tưởng lại, mặt không khỏi hồng lên. Mà a cha nghi ngờ thì nàng cũng từng nghĩ qua, đừng nói Phàn Ngưỡng Cực là quận vương kỳ quái, cho dù hắn chỉ là công tử có tiền bình thường, nàng cũng không xứng. Chẳng qua hắn hôn nàng như vậy, rốt cuộc là tâm tính thế nào? Chẳng lẽ bởi vì nàng gần bên người cho nên dễ dàng khinh bạc sao?

Không! Nàng không cho rằng Phàn Ngưỡng Cực là kẻ háo sắc. Nếu thật sự là như thế, lấy địa vị của hắn đã sớm thú thê nạp thiếp, sao lại đến nay vẫn là một người cô đơn chứ? Nàng từng đoán rằng, hắn trước đây có khả năng thực sự thích nam nhân, gần đây mới thử cùng cô nương kết giao. Nói không chừng rất nhanh hắn sẽ phát hiện hắn cũng có thể thích nữ nhân, như vậy có thể thú thê.

Đương nhiên người nọ sẽ không là nàng. Cho nên a cha nói cũng không sai, nàng nên khắc chế tâm tư của mình. Chỉ là ngày gặp mặt, đêm hồi tưởng, đã hai ba lần muốn đem tình cảm phân rõ, nào có phải chuyện dễ dàng?

“Không phải là tốt rồi. Phàn công tử cách nói năng không tầm thường, a cha cũng thích người này. Nhưng nếu bởi vậy đối với ngươi tạo thành thương tổn, cha thà rằng hiện tại ít qua lại.” Tiêu Sĩ Lãng nói.

“Cha, cha đừng quan tâm. Chỉ cần hoàn trả lại nhân tình, con sẽ liền không cùng hắn gặp mặt. Con đi rồi, cha trở về nhớ dùng thuốc bổ nha!” Tiểu Tiểu nói xong xoay người rời đi, sợ nói nhiều một chút sẽ tiết lộ nỗi lòng chân chính của nàng.

Từ lúc nào, trong lòng nàng lại bị bóng dáng người này chiếm hết? Là sau khi hắn hôn nàng sao? Hay là từ lúc mới bắt đầu nhận thức hắn? Bộ dạng hắn cực kì tuấn mỹ, ai gặp cũng đều muốn ngắm. Nhưng với nàng mà nói, hắn luôn luôn là nhân vật trong câu chuyện, nào biết có một ngày nàng sẽ cùng hắn gặp nhau?

Nàng cũng muốn ít quan tâm hắn lại, bớt suy nghĩ về hắn, nhưng đôi lúc hắn ngẫu nhiên để lộ ra cô tịch kia, làm cho nàng cảm thấy thật đau lòng, muốn cho hắn nhiều ấm áp một chút, cho hắn tiếng cười nhiều một chút. Cho nên thời gian này nàng hay chọn kể những mẩu chuyện vui, chính là muốn hắn cười nhiều thêm một chút.

Nhưng, có lẽ thời điểm này vẫn còn chưa thật sự  nên thân thiết. Nàng càng ngày càng không khắc chế được tâm tư, cho nên lúc a cha cảnh cáo, nàng quyết định hôm nay kể chuyện xong sẽ trở về nhà, tuyệt đối không lưu lại dùng cơm, không cần quan tâm hắn nhiều nữa. Bắt đầu từ ngày mai, nàng cũng sẽ đi tìm việc làm, buổi tối mệt mỏi tự nhiên sẽ không nghĩ tới hắn.

Không biết có phải do liên quan đến trong lòng có việc hay không, lúc này nàng cảm thấy Phàn Ngưỡng Cực thoạt nhìn cũng là tâm sự trùng trùng. Nàng kể xong đoạn ngắn hôm nay, hắn hình như còn có đăm chiêu sững sờ, không giống trước kia độc miệng phê bình biểu diễn của nàng.

“Cái kia…… Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, Tiểu Tiểu liền cáo từ.” Tiểu Tiểu chưa quên giáo huấn của a cha, nhanh chóng đứng dậy dự định rời đi.

Nhưng mà ánh mắt phức tạp của Phàn Ngưỡng Cực nhìn nàng, trong mắt có bi ai, lại có quyến luyến thật sâu. Chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng còn cho rằng hắn sẽ đem nàng ôm chặt lấy, nhưng chung quy hắn vẫn không hề động đậy.

Nàng bất giác thở nhẹ một hơi, có lẽ là thất vọng. Nàng cứng ngắc xoay người, hướng ra thiên thính.

“Tiểu Tiểu!” Âm thanh trầm thấp mà khàn khàn của hắn, nghe qua tựa hồ thực trầm trọng.

Nàng dừng bước, xoay người nhìn hắn. “Vương gia, có chuyện gì?”

“Lại bồi ta dùng bữa đi!” Thanh âm đè nén của hắn, nghe rầu rĩ.

Trong giọng nói của hắn lộ ra thống khổ làm cho nàng dừng bước. “Ta…… Được rồi, nhưng đây là lần cuối cùng, a cha nói không nên làm phiền ngươi, về sau ta cũng không thể ở lại làm phiền vương phủ.”

“Hảo, liền theo như ngươi nói.” Hắn nhẹ giọng đáp ứng, nhưng đáy lòng lại biết xong lần này chỉ sợ thành người xa lạ.

Phàn Ngưỡng Cực gọi người hầu, trên bàn rất nhanh bày đầy thức ăn mỹ vị. Vì che giấu đáy lòng cảm xúc khác thường không được tự nhiên kia, Tiểu Tiểu ăn bán mạng, bộ dáng làm như rất đói bụng.

Mà hắn thỉnh thoảng giơ chiếc đũa nhìn làm nàng sợ run, đáy mắt nhìn bộ dáng nàng đã quen thuộc lại xa lạ kia, biết rằng sau này cũng chỉ có thể tưởng niệm nàng ở trong trí nhớ, đáy lòng không khỏi một trận muộn thống (phiền muộn + thống khổ, đau đớn).

Vì sao hắn không thể cùng người trong lòng ở cùng nhau?

Hắn chung quy chỉ có thể cô độc sao?

Sinh mệnh dài lâu như thế, mà hắn đã trải qua như vậy?

Nguyên bản cho rằng thời gian quen biết không lâu, nhân lúc tình cảm đối với nàng còn chưa sâu, dứt bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng là đến thời điểm này, hắn lại cảm thấy bụng đầy đau đớn, chẳng lẽ tiểu nha đầu này lại khắc sâu ở trong lòng hắn như thế? Nhưng cho dù có hay không, hắn cũng đã quyết định.

“Vương gia sao lại không ăn? Hay là bị tướng ăn của ta dọa rồi, nên ăn không vô?” Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

Hắn cười cười.“Nhìn ngươi ăn cũng đủ no rồi.”

Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi từ mai không cần đến đây.” Hắn nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí thoải mái giống như đang bàn luận thời tiết.

Động tác cắn chân gà của nàng dừng một chút, lập tức buông ra đồ ăn, ngẩng đầu nhìn hắn. “Vì sao? Ta còn nợ ngươi ngân lượng nha? Ta đương nhiên có thể đi kiếm tiền, nhưng có vẻ chậm, ngươi có thể phải đợi thật lâu……”

Rõ ràng hạ quyết tâm muốn cùng hắn xa lạ, nhưng lúc hắn nói như vậy, nàng lại cảm thấy như bị vứt bỏ. Vì sao lòng của nàng hoảng loạn, rất là muốn bắt lấy chút gì đó?

Phàn Ngưỡng Cực khẽ thở dài. “Ngày mai ta đến phía nam, hoàng thượng phái ta đến phía nam giám sát công trình trị thủy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không về đây. Bạc này không cần, coi như là cho a cha ngươi làm lễ vật, nhận lấy đi!”

Nếu không phải là rất quái lạ, hắn còn muốn cho nàng nhiều ngân lượng thêm một ít, để cho hai cha và con bọn họ có thể quá thoải mái chút.

Thân mình nàng cứng đờ, biết hắn nhất định là nhân cơ hội này cùng nàng phân định cho rõ. Mà rõ ràng nàng cũng quyết định như vậy a, nhưng sao trong lòng nàng lại cảm thấy thập phần bị thương, thậm chí còn có chút tức giận, dù sao nàng cũng không phải là kẻ chủ động hôn mà, hắn làm sao có thể muốn thân thì thân, xoay người nói đi thì đi?

Hitsuji

Tác giả:

Namida

Một suy nghĩ 1 thoughts on “HVG (DVG): Chương 5.2

Bình luận về bài viết này