Đăng trong Vọng môn nhàn phi

VMNP: Chương 51

Chương 51: Sự tình dễ chịu

Cho dù là lời trần thuật bình thản như vậy, nhưng hắn nói sao mà thật bá đạo dữ dội.

Lời hắn nói chính là tuyệt đối! Chẳng lẽ Hoàng Thượng ở trong này, lời hắn nói vẫn là đúng?

Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới*, mọi người thấy nhiều lần** không lên tiếng thì thôi, Quân Vinh Giác thật biết gây kinh ngạc cho người khác, cũng không rõ hắn lấy tự tin đó từ chỗ nào, chẳng lẽ bởi vì hắn là Thái Tử? Nhưng mà hắn quanh năm bất xuất (không ra mặt), cũng không tham dự triều chính, cũng chỉ có Hoàng Thượng cùng một ít lão thần ủng hộ hắn. Trừ bỏ danh hiệu đệ nhất mỹ nam, thì cũng không còn nghe đồn gì khác nữa.

*一波未平一波又起: Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới hay nạn này chưa xong nạn khác đã đến, hết nạn nọ đến nạn kia.

一而再,再而三: Nhất nhi tái, tái nhi tam: lần lặp đi lặp lại nhiều lần, hết lần này đến lần khác, tóm lại là nhấn mạnh ý “nhiều lần”.

Nhưng mà hôn giá (kết hôn) lúc này đây, hoàn toàn đưa hắn từ nơi tăm tối vào trong cuộc hỗn loạn này. Mọi người thấy cũng đã là một cảnh tượng cường thế như vậy. Rốt cuộc là do hắn luôn luôn ngụy trang, bồi dưỡng tinh lực***, hay hắn vốn là như thế.

*** Nguyên văn 养精蓄锐Dưỡng tinh súc duệ, Convert thì là nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng tinh lực có vẻ hợp hơn.

Con ngươi của Quân Vinh Trăn lại một lần nhanh chóng co rút lại, Quân Vinh Sanh đang một bên trên sạp chén rượu trong tay hắn hơi dừng một chút. Những lời này của Thái Tử, hiển nhiên đã làm cho không ít người chú ý.

“Thái Tử phủ, lời của ngươi nói chính là tuyệt đối? Hảo! Hảo khí phách!” vẻ mặt Quân Vinh Trăn hung ác cười nham hiểm.“Theo lời Thái Tử nói, Thái Tử không định cấp cho bổn vương một cái công đạo sao?”

Quân Vinh Giác lãnh đạm liếc hắn một cái, rũ mắt nắm tay Mục Thanh Lê, dìu nàng, sau đó lẳng lặng đảo mắt nhìn chung quanh.

Mọi người đều có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng lại không cảm thụ được chú ý của hắn, con ngươi của hắn làm như nhìn qua mọi người, lại như chưa từng có chú ý. Từ trong ánh mắt, mọi người đều cảm nhận được hắn không quan tâm, không phải khinh thường bọn họ, mà là hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắt, vô dục tác cương (không muốn lại được), không muốn lại được, hắn vô dục vô cầu, đối với bọn họ lại không có nửa phần để ý.

Hắn làm như đem tất cả mọi người nhìn một lần, sau đó chậm rãi mở miệng: “Lê Nhi là thê tử của ta.”

Mọi người đột nhiên bị khẩu khí này của hắn khiến cho ngẩn ra, trong lòng đều tràn ngập một trận kinh dị. Dường như  Thái tử đối với Thái tử phi thật sự cùng người bình thường khác là bất đồng.

Quân Vinh Giác mắt tối lại, thâm sâu không ánh sáng, so với cái gì đều cũng đi sâu lòng người. Giống như màn đêm vô tận, liếc nhìn Mục Thanh Lê một cái, duy độc điểm này tinh quang cô đơn vì nàng mà lóng lánh. Từng chữ chậm rãi, lại bao hàm bình thản lãnh mạc: “Nhục nàng chính là nhục ta!”

— Nhục nàng chính là nhục ta —

Toàn bộ hoàn toàn bị chấn động, những lời này, lại trước mặt mọi người, rõ ràng đem địa vị Mục Thanh Lê đặt lên cao nhất, ngang hàng cùng hắn, thậm chí còn cao hơn.

Các nữ tử ngây ra, có đố kị, ghen ghét, và càng hâm mộ. Đến lúc nào thì, một nam tử phong hoa tuyệt đại quyền cao chức trọng có thể trước mặt nhiều người vì chính mình nói ra những lời như vậy, thật là hạnh phúc đến cỡ nào? Vinh hạnh biết bao? Vì sao cứ cố tình được đến hết thảy này lại là Mục Thanh Lê? Nữ tử vô pháp vô thiên này?

Si si niệm niệm nhìn xung quanh Quân Vinh Giác, hôn yến này, bao nhiêu nữ tử mất hồn vì Thái Tử nhiều năm chưa từng lộ diện, đã đánh mất tâm. Sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê mang nhìn xung quanh hắn, nhưng lại thủy chung không chiếm được một chút để ý của hắn.

Mục Thanh Lê đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hoàn hồn, cười khẽ với Quân Vinh Giác, cũng không nhắc lại nữa, tùy ý để Quân Vinh Giác giải quyết những chuyện kế tiếp.

Còn Quân Vinh Trăn bị những lời này làm cho nhất thời cũng không nói gì. Nhìn nhìn Quân Vinh Giác lại nhìn nhìn Mục Thanh Lê, hai người này rõ ràng chỉ gặp nhau có hai lần, làm sao lại như ăn ý với nhau từ sớm, Thái Tử vậy nhưng che chở nàng như thế? Đây là thật tâm hay là giả ý?

Quân Vinh Trăn trong lòng tràn ngập phiền não, từ trong thần sắc và khẩu khí Quân Vinh Giác hắn đều nghe ra là thật tình, nhưng hắn không muốn thừa nhận. Hắn ta vì sao có thể thật tình? Nếu đổi lại cùng một cảnh tượng, bọn họ trao đổi thân phận, liệu chính mình có thể vì nàng nói ra như vậy hay không?

Không có khả năng!

Nàng bất quá chính là một người phụ nhân mà thôi (phụ nữ/đàn bà, phụ nữ thì nghe có vẻ hiện đại mà đàn bà nghe sỗ sàng quá), vì nàng nói ra những lời này? Cho dù có nói, cũng bất quá vì nhất thời xúc động mà thôi, nhưng mà chỉ vì nàng liền đắc tội quần thần, hắn sẽ không làm sinh ý lỗ vốn như vậy.

Nhưng dựa vào gì mà chuyện mình không làm được, còn Thái Tử thì làm được?

Quân Vinh Trăn sắc mặt lãnh cương, thoáng hiện lên nụ cười có chút khinh thường châm chọc mà nhìn Quân Vinh Giác. Vì một phụ nhân, làm ra chuyện như vậy, thật sự là ngu xuẩn.

Đối mặt hắn ta vẫn không che giấu khinh thường châm chọc, Quân Vinh Giác không vì thế mà thay đổi, giống như không nhìn thấy. Mà Mục Thanh Lê khóe miệng hạ một chút, hơi hơi nghiêng đầu, đối với bạch sắc Điêu Nhi trên đầu vai thổi một hơi, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Quân Vinh Trăn.

Tuyết trắng Điêu Nhi như hiểu ý nàng từ trên đầu vai nhảy dựng, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện trước mặt Quân Vinh Trăn. Vốn dĩ khoảng cách hai người khá gần, hơn nữa tốc độ Điêu Nhi cực nhanh, cú nhảy này bất ngờ xảy ra, ngay cả Quân Vinh Trăn cũng nhất thời bất ngờ.

“Phịnh”

“A –”

Quân Vinh Trăn biến sắc, nhất thời không rõ, thân thể liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mu bàn tay đã bị Điêu Nhi cào ra vài vệt dấu vết. Thân thể cao lớn lui quá nhanh, cũng khiến cung nữ bên cạnh hắn bị đụng cho ngã, khay trong tay rơi xuống, văng tung tóe trên đất, cũng dính trên người hắn.

Quân Vinh Trăn sắc mặt chuyển đen, nhìn thấy Điêu Nhi đã trở lại trên đầu vai Mục Thanh Lê, lại nhìn Mục Thanh Lê, tròng mắt đã bốc lên ngọn lửa bừng bừng. “Mục! Thanh! Lê!”

Hết thảy phát sinh này cực nhanh, đợi mọi người có phản ứng cũng không kịp, khi hoàn hồn lại, mọi chuyện đã xong, thật sự là việc này chưa xong thì việc khác lại đến*, khởi khởi phục phục (lên lên xuống xuống), hôn yến này, hoàn toàn hỗn loạn. Mà cố ình loạn thành như thế, phần lớn vẫn là từ một đôi tân nhân này tự mình tạo thành.

Mục Thanh Lê không để ý tới phẫn nộ của hắn, lay động bàn tay Quân Vinh Giác một chút, ngẩng đầu nói nhỏ: “Thần tiên ca ca, hắn vẫn còn trước mắt ta.”

Quân Vinh Giác tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, nâng mắt thản nhiên nhìn về phía Quân Vinh Trăn.

Quân Vinh Trăn ngửa đầu cười nhìn thẳng hắn, hắn ta cũng hiểu ý tứ Mục Thanh Lê. Hắn thật muốn nhìn, Thái Tử thật sự dám đuổi hắn đi sao.

“Hôn yến không lưu người mà Lê Nhi không thích.” Quân Vinh Giác lặng im nghiêng nghiêng con mắt, quét qua mọi người chật vật ngoài điện, bình tĩnh nói: “Những người bị điện hạ trừng phạt, thỉnh tự rời đi, nếu như không muốn, liền cho người kéo ra.”

Lời này của hắn vừa xong, ngoài điện nhất thời vang lên một mảnh tiếng kêu sợ hãi, một đám bắt đầu hướng ra bên ngoài đào  ly (đào thoát + ly khai). Không sai, chính là đào ly. Chỉ cầu nhanh thêm một ít nữa, rốt cuộc chẳng quan tâm dáng vẻ. Cho dù là người không có bị phạt, đồng dạng rất nhiều hướng ra bên ngoài rời đi, không muốn lại tiếp tục ở lại.

Trong đám người, Lam Tú Ngọc ôm thân thể Mục Tử Vi đang hôn mê, sắc mặt chua sót lại lạnh lẽo, nhìn thần sắc Mục Tử Vi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và đau lòng. Đứa nhỏ này làm sao cứ không hiểu rõ đây? Nhìn mà không hiểu thế cục, thấy mà không rõ tình cảnh, đến cuối cùng cũng chỉ có chính mình bị thương, cứ một mực không chịu nghe lời của nàng.

Nếu Thái Tử không thích Mục Thanh Lê, như vậy nói không chừng còn có thể cùng nàng ta đấu, từ thời điểm này xem ra, Thái Tử làm sao mà không thích Mục Thanh Lê, rõ ràng là thích đến tận xương tủy, thế này không phải các nàng thành người có tội do tìm nàng ta gây phiền toái sao.

Không thể tiếp tục nhận thêm rủi ro, Lam Tú Ngọc vận chuyển cổ khí, xuyên qua trong đám người lập tức rời đi.

Không đến một lát, người ngoài điện rời đi cơ hồ chín phần, những người còn lại đứng cũng là im lặng đến cực hạn.

“Người đâu.” Lúc này, Quân Vinh Giác lại bình thản mở miệng.

Từ ngoài điện nhất thời đi ra bốn thị vệ trước mặt hắn, cung kính hành lễ.

Quân Vinh Giác lãnh đạm: “Đem Tần vương lôi ra ngoài.”

“Xôn xao xì xào–”, ngoài điện mấy người còn sót lại đều không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Thái Tử lại thật sự cho kéo Tần vương ra ngoài. Hắn nói là lôi, mà không phải thỉnh.

“Dạ!” Bốn tên thị vệ không chút do dự, sắc mặt lạnh lùng hướng Quân Vinh Trăn ra tay.

“Ngươi dám!” Quân Vinh Trăn toàn thân bộc phát cổ khí, gầm lên một tiếng, đem bốn người toàn bộ bức lui. Một tiếng bá đạo, bàn tay nắm chặt, hướng Quân Vinh Giác hung ác nham hiểm tức giận: “Thái Tử, ngươi cũng biết hành vi hôm nay sẽ  mang đến là hậu quả gì?”

Quân Vinh Giác thờ ơ nói: “Muốn động thủ?”

Quân Vinh Trăn thần sắc kiềm hãm, vừa mới giao thủ trong chớp mắt, hắn chỉ biết thực lực hắn cùng Thái Tử chỉ sợ nếu không phải tương đương, thì Thái Tử tuyệt đối so với hắn còn cao hơn, hiện giờ vẫn là địa bàn của hắn ta, động thủ cũng chỉ có hắn chịu thiệt. Bình tĩnh buông lỏng rảnh tay, lại nhìn bốn tên thị vệ đợi mệnh vây quanh, Quân Vinh Trăn lãnh nhãn cười cười, vung tay áo, cười lạnh nói: “Không cần, bổn vương tự mình đi!”

Trước khi đi lại liếc nhìn Mục Thanh Lê một cái, một cái liếc mắt này mang theo vài phần ngạc nhiên vài phần tức giận mà phần nhiều là hứng thú cùng trả thù. Phủi tay rời đi, có thể làm cho Thái Tử vì nàng mà làm được như thế, Mục Thanh Lê, thật sự là càng ngày càng thú vị.

____________

Còn tiếp  – Hitsuji

Tác giả:

Namida

Một suy nghĩ 2 thoughts on “VMNP: Chương 51

Bình luận về bài viết này