Đăng trong Hách vương gia (Dọa Vương gia)

HVG (DVG): Chương 5.2

Chương 5.2

A cha Tiểu Tiểu nhờ có Tư Mã đại phu chẩn trị, rất nhanh đã khôi phục khỏe mạnh. Sau nhiều ngày đã trở lại trà quán tiếp tục công việc kể chuyện. Nàng cũng nhiều ngày đi theo a cha, chỉ sợ thân thể ông không khỏe, bất quá xem ra đã hoàn toàn hồi phục, không có phát sinh tình huống xấu.

Đọc tiếp “HVG (DVG): Chương 5.2”

Đăng trong Góc lảm nhảm

Tin .. .. tức .. .. đây .. ..

=____=  Mờ hình như là tin … tức thiệt.

Ta cũng không biết là tin vui hay tin buồn nữa, ta nhận được giấy báo nhập học rồi 🙂 và tình hình là 05/8/2012 này ta sẽ làm thủ tục nhập học đấy các nàng àh. Bình thường ta edit 2~3 tiếng mỗi buổi tối, giờ ta đi học thì TT^TT, àh, ta học văn bằng 2 nên có lẽ sẽ học buổi tối mà, ực. Tăng tốc cho xong bộ Hách vương gia trước, còn truyện Tân nương bị vứt bỏ, Vọng môn nhàn phi thì …  >__< haiz~ ta ôm đồm nhiều quá nên giờ quả báo rồi 😦 huhu.

Nên Thứ bảy và Chủ nhật này ta sẽ cố gắng làm Hách vương gia, còn lại thì cứ từ từ bò tiếp, Cố lên Hitsuji. (Nhại lại câu cố lên Chiaki của phim Nhật hắc hắc).

Đăng trong Vọng môn nhàn phi

VMNP: Chương 51.3

Chương 51.3

Từ phủ Thái tử từng nhóm từng nhóm được cung nữ đưa tiễn rời đi, nhân lúc kiệu xe ngựa rời đi, người càng ngày càng ít. Trong chỗ tối có một người chậm rãi đi ra, hắn mặc một bộ úc thúy lục y, cẩm tú thanh trúc, tóc đen thả trên vai, nhất cử nhất động đều thanh quý, bóng dáng như tùng như trúc, thẳng mà không cương.

Đọc tiếp “VMNP: Chương 51.3”

Đăng trong Tân nương bị vứt bỏ

Tân nương bị vứt bỏ: Chương 19

Thực ra cũng không có cảnh nóng gì gì, chỉ là nhiệt hơi lên cao một chút xíu, híc, lần đầu ta làm mấy cảnh gần thế này, mắc cỡ quá đi àh, mà hình như cũng không suông lắm, thỉnh các nàng bỏ qua *cúi đầu*. 

Chương 19. Từ nay về sau…

Trầm luân! Trầm luân! Để cho ta giúp ngươi trầm luân cùng một chỗ đến cùng đi!

Ta trở tay ôm lấy hắn…

Trong đầu một mảnh hỗn độn! Quần áo đã bị Vân Quật Chi loạn xạ kéo xuống…

Một nụ hôn ấm áp rơi vào đôi má, sau đó giống như muốn tìm an ủi mà rơi vào trên môi ta! Nhẹ nhàng đẩy đôi môi ta ra,  đầu lưỡi nóng bỏng Vân Quật Chi tiến vào dò xét, cố gắng hấp thụ nước bọt ngọt ngào kia!

Tiếp  đó, nụ hôn bắt đầu từ nhu hòa…, dần dần kịch liệt mà dây dưa lẫn nhau…

Ta cảm giác mình tựa hồ cũng bắt đầu trở nên nóng như lửa…, muốn cởi bỏ quần áo vướng bận! Liều mạng muốn tới gần hắn,  dường như da thịt của hắn là linh dược có thể làm cho ta không nóng nữa!

Dùng sức mà hướng trên người hắn cọ cọ, khiến cho ta cảm thấy tốt lên rất nhiều! Thế nhưng mà, hô hấp Vân Quật Chi bên tai dần dần trở nên nặng nề…

Bờ môi nóng  bỏng trên môi ta ly khai, bắt đầu đi dần xuống dưới…

Cảm nhận được mất mát, ta bắt đầu tìm da thịt của hắn, khát vọng đạt được an ủi! Trên cổ, trước ngực… ấm áp bởi Vân Quật Chi hôn một đường đi qua, lại làm cho ta càng cảm thấy bực bội bất an! Dường như, hỏa vừa mới bị dập tắt lần nữa bốc cháy, đau đớn muốn ngừng mà không được…

Càng thêm kề cận thân thể trần trụi hắn, rồi lại đem một mảnh lửa nóng truyền đến người hắn !

Một phen bị hắn chăm chú mà ôm lấy, nhưng chỉ chốc lát, rồi lại buông ra! Bên tai chỉ có âm thanh cởi áo tuôn rơi, cùng với tiếng hít thở dồn dập của hai người, những thứ vướng bận trên người rốt cục hoàn toàn bị bỏ hết …

Một cảm giác mát mẻ đánh úp lại, đưa tay muốn bảo vệ ngực, tay lại bị bắt lấy nhẹ nhàng…

Ta mở to mắt, thoáng như trong mộng! Nam tử tuấn mỹ này đang nhìn ta, đáy mắt nồng đậm dục vọng, cứ như vậy nhìn ta!

“Mặc kệ ngươi là ai! Ngươi đều là của ta!” Hắn dùng thái độ cường ngạnh nói với ta!

Ta gật gật đầu mà bên trong mờ mịt không rõ!

Hắn ngắm ta, hai tay một lần nữa nâng thân thể của ta lên…

Không kiềm chế được, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mà chính mình cũng cảm thấy thẹn thùng…

Vân Quật Chi nhìn ta, ánh mắt nồng đậm, xoay người ngăn chận ta, tại bên tai ta thân mật nói: “Lí Nhi, cho ta! Đến, đem chân mở ra…”

Những…này ta tuy là có biết! Nhưng mà đầu óc hiện giờ lại đang choáng váng không biết nên làm như thế nào rồi!

Cảm giác có một đôi tay đem chân của ta tách ra! Hắn gắt gao dán chặt vào ta, phía dưới truyền đến lửa nóng, áp bách đau nhức!

Ta kinh hô lên tiếng! Một vật cứng rắn tiếp tục cọ xát nơi riêng tư!

Hắn hôn ta, nhanh hơn!

Nếu là lần đầu tiên đi! Nhất định sẽ đau! Trực giác ta muốn rời khỏi! Lại không biết động tác của mình càng khiến cho Vân Quật Chi rên nhẹ một tiếng! Hắn nhíu lông mày lại, biểu lộ kiềm chế!

Ta có chút không biết phải làm sao! Hắn khàn giọng: “Cho ta sao?”

Lửa nóng phun trên đôi má, lúc nói lời này, ta không biết như mở miệng thế nào! Chỉ hơi hơi gật đầu!

Hắn lần nữa cúi xuống hôn ta, lửa nóng hừng hực, cái vật cứng rắn kia chậm rãi tiến vào! Đau! Muốn giãy dụa, lại bị Vân Quật Chi hôn càng chặc hơn, ôm ta không cách nào nhúc nhích!

Động tác của hắn chậm thật chậm, dừng lại bất động! Cái hôn kia cũng bắt đầu trở nên nhu hòa, tràn đầy yêu thương! Ta bắt đầu hôn trả hắn! Lúc này lửa nóng đã ở bên trong, hắn nhẹ nhàng mà càng đi vào, trong cổ họng ta không thể kiềm nén mà phát ra tiếng thống khổ rên rỉ, rồi lại có một chút bị khoái ý thỏa mãn!

Tay của hắn tựa hồ không yên, hôn ta, nhẹ nhàng mà an ủi để cho ta trở nên buông lỏng…, lại muốn hắn đi vào thêm nữa…!

Hắn tựa hồ nhẫn nại rất đau khổ!

Xem ta thích ứng rất nhiều, hắn nhẹ nhàng mà đẩy mạnh, thời điểm ta phản ứng không kịp, lại mạnh mẽ mà đâm một cái, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn!

“Ah!” Kêu một tiếng thảm thiết! Ta không thoải mái mà vặn vẹo thân mình, hắn tức cười nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích!”

Ta dừng lại động tác!

Chính là, hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động, dần nhanh hơn, than nhẹ, cúi đầu hôn ta đang bất mãn, tiếp theo là địa chấn mãnh liệt bắt đầu…

Tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên rỉ giao hợp vang lên…

Hồi lâu, chờ hết thảy bình ổn, rồi lại một màn kiều diễm!

Ta gối lên cánh tay Vân Quật Chi! Tiếng hắn hít thở vững vàng chậm rãi truyền đến! Thật sự là không thể tưởng tượng nổi ah, ta lại có thể ở cùng một chỗ với hắn! ? Đáy lòng dâng lên một chút khác thường…

Nhưng mà, ta lại tuyệt không quen bị người khác ôm ngủ như vậy, bắt đầu nhẹ nhàng hướng một bên dời đi, cũng cố gắng lấy tay hắn đang đặt ở ngực ta ra!

“Ngủ không được! ?” Vân Quật Chi đột nhiên tại nói nhỏ bên tai. Hơi thở ấm áp kia thổi tới vành tai, ngứa ngấy! Ta nhịn không được muốn cách xa hắn, lại bị hắn kéo một cái trở lại trong lòng!

“Ngươi đừng ôm ta, ta không quen!” Ta khẳng định trên mặt ta đang nóng lợi hại!

“Từ từ thành quen!” Thật sự là nói dễ dàng ah, ta bắt đầu hoài nghi đến tột cùng trong chúng ta ai mới là kẻ xuyên qua ah!

Làm thế nào cũng không thoát được ma trảo của hắn! Ta cứ như vậy dựa vào Vân Quật Chi, nhắm mắt lại…

“Ngươi… Tay tại sờ loạn cái gì! ?” Còn không có đợi ta nhắm mắt lại, Vân Quật Chi lại bắt đầu không yên! Quay đầu nhìn hắn, đau vừa rồi cũng còn không có qua đây này!

“Ngươi ngủ không được!” Hắn hướng ta đi tới, hai tay càng không ngừng lại, giở trò!

“Không muốn!” Ta cố gắng đẩy hắn ra!

“Sẽ không giống vừa rồi đau đớn như vậy!” Hắn đang nói nhỏ bên tai ta, lại bắt đầu gặm vành tai ta! Một cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân!

Ta đương nhiên biết rõ sẽ không đau đớn như vậy, nhưng mà, khụ, ta không muốn thừa nhận là ta có chút thẹn thùng! Cái từ ngữ này mà dùng ở trên ta – người hiện đại xuyên việt tới thì buồn cười đến cỡ nào!

Còn không có đợi ta suy nghĩ xong, Vân Quật Chi đã xoay người, hướng ta đè ép tới…

Đừng nghĩ tới ngày mai!

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Ta mở to mắt, Tiểu Vi đang ở trước giường chờ ta! Mặt mũi ửng đỏ!

Trong đầu oanh một tiếng vỡ tan! Ta vội vàng kéo chăn,mền! May mắn, không có quang lõa! Trên mặt lửa nóng một mảnh, thậm chí không có đi nhìn xem Tiểu Vi, cái này cũng quá rung động rồi, Vân Quật Chi quả nhiên là đầu heo ah! Đem Tiểu Vi gọi tới, đây không phải làm ô nhiễm đóa hoa tổ quốc sao?

Ta có chút xấu hổ: “Tiểu Vi, ngươi không cần để ý tới ta! Ta tự mình biết mà…, ngươi đi lấy cơm sáng nhanh nha!”

“Tiểu thư! Hiện tại đã giữa trưa!” Nàng một mực cúi đầu, âm thanh mang theo một ít vui vẻ không dễ dàng phát hiện, “Là cô (trong chữ cô gia)… công tử bảo ta tới hầu hạ ngươi rời giường đấy!”

Đánh chết ta cũng không để cho ngươi xem!

“Ngươi đi ra ngoài ah, ta tự mình tới!” Ta nhìn Tiểu Vi!

“Không được!” Tiểu Vi có chút bối rối, chỉ vào bồn nước lớn bên cạnh, “Công tử còn bảo ta hầu hạ ngươi tắm rửa đây này!”

“Cái gì! ?” Ta kêu to lên, nhìn thấy thùng nước bốc hơi nóng! Hừ, Vân Quật Chi thật đúng là biết cách chu đáo ah! Ngươi cho rằng ngươi là ai á! ? Thở phì phì kêu lên với Tiểu Vi: “Ngươi đã quên ai mới là chủ tử ngươi rồi có phải hay không! ?”

Xem ra chỉ có thời điểm này mới cảm thấy chế độ xã hội phong kiến là tốt!

“Nhưng mà, tiểu thư!” Tiểu Vi nhìn ta, nhỏ giọng nói, rồi lại vô cùng khẳng định, “Thành thân xong phải nghe lời cô gia!”

“Cái gì! ?” Oh my god, ta lúc nào thì cùng hắn kết hôn rồi, sao ta lại không biết! !

“Tối hôm qua…” Tiểu Vi ngữ khí càng ngày càng thấp, thẳng đến nghe không được mới thôi!

“Ngươi muốn ta trừng phạt ngươi phải hay không! ?” Ta lên tiếng uy hiếp, xem ra phải xuất chiêu tàn nhẫn rồi!

Tiểu Vi khuôn mặt trắng ra, rốt cục nàng ta cũng kêu to lên: “Tiểu thư, ta sai rồi! Ngàn vạn lần đừng phạt ta! Ta đây đi ra ngoài! Được không, ah!” Đang nói tới “Ah” thời điểm, nàng đã thối lui đến cửa ra vào!

Ta thoả mãn nhìn hiệu quả được đến như vậy, cao hứng mà bảo nàng có thể ra đi rồi!

Xem xem 《 Thiên Gia Thi *》 không phải ai cũng đều ưa thích cho nên mới sao chép tới trăm tám mươi lần sao!

* 千家诗 Thiên gia thi: tập thơ của “nghìn nhà thơ”. Ở Trung Quốc có hai tuyển tập thơ Đường – Tống được mang tên “Thiên gia thi”. Tập đầu do Lưu Khắc Trang đời Tống tuyển chọn, lấy tên “Đường Tống thiên gia thi tuyển”, tập sau do Tạ Phương Đắc cuối đời Tống tuyển lại tập trước, gọi là “Thiên gia thi”.

                                                                                  

Nằm vật xuống thùng nước, Vân Quật Chi ngươi thì tốt ah, quả nhiên là chưa thỏa mãn dục vọng ah! Thành cái dạng này do cả đêm đến ba bốn lần, ai chịu nổi! ? Thế nhưng mà nhìn mình dấu vết đầy người, trong nội tâm lại ngọt ngào nói không nên lời…

Ồ, nốt ruồi hồng của ta đâu rồi? Cái nốt ruồi hồng kiều diễm ướt át kia đâu! ? Sẽ không là thủ cung sa trong truyền thuyết đi! Một lần nữa cẩn thận mà tìm lại, thật không có rồi! ?

Bên tai lúc này mới nhớ tới khi “lửa nóng bên trong”, Vân Quật Chi dường như đã từng nói qua một câu gì nhỉ?

“Từ nay về sau, sẽ thật sự là nữ nhân của ta…”

Mâu thuẫn ah, xem ra nữ nhân thật là động vật mâu thuẫn nhất đây! Hoàn hảo không bị Tiểu Vi thấy được, bằng không, ta không biết đối diện nàng ta như thế nào, một tiểu nữ sinh vị thành niên! ?

Xem ra, Vân Quật Chi này phải hảo hảo giáo dục một chút mới được ah!

Mới mặc quần áo tử tế, đã có người tới gõ cửa!

Tiểu Vi đưa thức ăn tới, xem bộ dạng nàng ta khúm núm như muốn chạy trốn, ta trêu ghẹo nàng nói: “Ồ, không phải mới vừa nãy bảo thế nào cũng đều không đi sao? Làm sao vậy, chẳng lẽ trong phòng ta có cái gì đó đáng sợ hay sao?”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ lại cùng ta tranh luận, thế nhưng mà khuôn mặt nàng ta lại trắng bệch, bộ dạng không dám mở miệng! Ta còn đang tò mò, đã thấy Vân Quật Chi đến sau lưng Tiểu Vi!

Nhất thời, hết thảy cảnh tượng tối hôm qua lại hiện ra trước mắt! Bộ dạng ta cũng trở nên giốngTiểu Vi, nói không nên lời!

Tiểu Vi vội vàng lui ra!

Ta  có chút luống cuống! Mặt từ từ ửng hồng! Mình cũng có chút xem thường chính mình, không phải là làm rồi sao? Còn sợ cái gì ah! ? Ngươi mà là phụ nữ hiện đại sao? Sinh viên đã được cao đẳng  y khoa giáo dục qua sao?

“Thân thể còn không thoải mái sao?” Vân Quật Chi đi đến bên cạnh, đưa tay lại đây. Nhìn xem, Vân Quật Chi này bình thường cứng nhắc mà thành hào phóng như vậy rồi, nhớ lại bộ dáng ngày đó khi biết ngươi là kẻ thoát quần áo hắn! Xem, biến hóa biết bao nhiêu ah! Làm thế nào cũng không thể đánh mất thể diện bộ tộc xuyên việt ah! !

“Ân, tốt hơn nhiều!” Ta nói khẽ. Vân Quật Chi này làm sao lại không có việc gì là giống như người bình thường? Hay là ở đây nam nữ có khác?

“Ăn ít gì đi!” Vân Quật Chi lạnh nhạt nói, “Buổi chiều còn lên đường, nếu như ngươi chịu không được, thì ngày mai mới đi!”

“Chịu được!” Tiếp lời đáp, ta bắt đầu vùi đầu ăn điên cuồng!

Trong lòng tự nghĩ lấy, ta chỉ sợ chịu không được mà ở lại vạn nhất  ngươi sẽ …

Thục nữ ăn cơm đều ăn thành như vậy, ngươi không biết tránh đi một chút! ?

Rốt cục lại ngồi vào xe ngựa! Thật dài mà thở ra một hơi!

Ít nhất cũng cho ta chút thời gian thích ứng a! Từ nay về sau, chúng ta là thật sự sẽ ở cùng nhau sao? Thật đúng là không thể tin được! Cùng cổ nhân nói chuyện yêu thương? Kết hôn sinh con?

Nghĩ đi quá xa ah!

Không đúng, nói không chừng ta vẫn có thể trở về đấy, mụ mụ không phải nói như vậy sao? Sẽ nghĩ tất cả biện pháp tới đón ta. Làm sao bây giờ, nếu đến lúc đó phải đi, Vân Quật Chi làm sao bây giờ?

Làm chi nhớ hắn, chỉ là chính xác sẽ nghĩ tới hắn, khi đó, ta sẽ luyến tiếc hắn sao? Hắn lại sẽ nguyện ý thả ta ra sao? Xem ra ngày hôm qua quá vọng động rồi! Tình dục là ma quỷ ah! Nhưng mà, việc đã đến nước này, chỉ có cách cứ như vậy mà thôi, đến lúc đó thì binh tới tướng ngăn, nước lên đất chặn! Đi bước nào thì tính bước đó a!

Mà Ly Khước, cũng là phiền toái không thể bỏ qua!

Tiểu Vi nhìn ta, không có Vân Quật Chi bên cạnh, nàng ta nở nụ cười: “Tiểu thư trở nên đẹp hơn rồi! Ánh mắt công tử nhìn tiểu thư cũng không giống với lúc trước!”

Ta im lặng mà nhìn nàng, ta thật sự đẹp lên sao? Không thể nào là bởi vì… Nhưng mà Vân Quật Chi đối với ta ngoại trừ nhiều lời thêm mấy câu bên ngoài, có chỗ nào không giống đâu! ? Rõ ràng một điểm cũng không thay đổi có được không! ?

“Tiểu thư không nhận thấy công tử luôn nhìn tiểu thư sao!” Tiểu Vi lộ ra bản sắc bát quái của nàng, ánh mắt làm như hiểu rõ, “Biểu lộ kia giống như là vụng trộm cười tiểu thư đấy!”

Trong nội tâm tựa hồ run lên, rơi lại nửa nhịp! Nếu Vân Quật Chi biết rõ mục đích ta đi đỉnh vân sơn, sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có thể hay không cho rằng…

Nhưng mà, ta đi gặp đắc đạo cao nhân kia cũng là vì hắn! Được rồi, ta thừa nhận phần lớn là vì mình!

Biểu lộ lại dị thường bình tĩnh, nhìn về phía Tiểu Vi, lạnh lùng mà nói với nàng: “Chớ nói nhảm ah! Suốt ngày ngươi cứ nhàm chán như vậy, chỉ biết xem mấy thứ đồ vật này sao?”

Chính là, tự cho là đã phát hiện đại lục mới Tiểu Vi đâu nghe ra được hàm ẩn cảnh cáo của ta, cứ vui vẻ, một chốc cũng không ngừng tự thuật lại nàng ta chứng kiến Vân Quật Chi không cùng dĩ vãng…

Trong lòng càng ngày càng lạnh, trong thân thể có nhiều thứ muốn phát ra, nếu như, có một ngày, một lựa chọn đặt ở trước mặt của ta, hỏi ta rời đi hay là lưu lại, ta sẽ lựa chọn thế nào?

Nếu như, lựa chọn còn chưa có xuất hiện, mà ta đã do dự; như vậy, có một ngày thời điểm đó chân chính tới, ta nên làm cái gì bây giờ?

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước…

_______________

Hết chương 19. Phào~ – Hitsuji

Đăng trong Tân nương bị vứt bỏ

Tân nương bị vứt bỏ: C.18

Chương 18. Để cho chúng ta cùng trầm luân đi

Ly Khước cũng không tiếp lời, chỉ lẳng lặng như vậy, lẳng lặng xem ta, tiếp đó nhìn về phía Vân Quật Chi…

Không có lấy một cơn gió, tựa hồ không có gì có thể thổi tan cái không khí nặng nề này! Chúng ta cứ như vậy ngươi nhìn chằm chằm ta, ta nhìn chằm chằm hắn, hắn lại nhìn chằm chằm vào ngươi…

Thật sự là tam giác cân ah!

Ai cũng không chịu mở miệng! Ly Khước tựa tiếu phi tiếu (cười như không phải cười) trong mắt nghiền ngẫm thoáng một tia hận ý, rồi trong chốc lát lại che dấu sâu đến tận đáy lòng!

Vân Quật Chi nhìn Ly Khước, rồi lại nhìn ta, đáy mắt một tia tức giận đang dần nổi lên!

Ai cũng được làm ơn mở miệng nói cái gì đó đi, đánh vỡ cái cục diện bế tắc này a! Nhưng mà, tên ngu ngốc Cổ Thiên Hữu kia muốn ta trở về nhà [ai bảo hắn không chạy xa một chút, lại chạy đến Ly gia? ] còn chỉ ra và xác nhận, là trăm ngàn lần không thể được! Ta há lại có thể làm để mình nhảy vào hố lửa! ? Nực cười!

Thế nhưng tình huống này hết sức căng thẳng, làm thế nào cho phải đây? Đau đầu ah!

Xem ra Ly Khước hôm nay đã hạ quyết tâm, muốn thăm dò ngọn nguồn của ta rồi! Làm sao bây giờ cho tốt? Bất quá, cái này cũng nói rõ hắn vẫn không dám khẳng định! Cũng có tài quấy phá đấy chứ? Nếu như từ chối nhất định càng làm cho Ly Khước hoài nghi mà thôi, thế nhưng mà đáp ứng thì lại càng vĩnh viễn không có thời gian để xoay sở!

Được rồi, đều đã nghẹn đến như vậy, ta há sợ ngươi sao? Vậy thì nhìn xem ai mất kiên nhẫn trước!

… Không khí kỳ quái tiếp tục duy trì …

Tiếp tục nhìn Ly đại thiếu gia như vậy, hắn làm gì muốn tự mình đến đáp tạ ta? Hơn nữa còn tranh thủ nhìn về phía Vân Quật Chi…

“Thế nào?” Rốt cục có người nhịn không được, thế nhưng mà lại là kẻ mà ta cho rằng thâm trầm nhất Ly đại thiếu gia? Hắn nhẹ giọng hỏi, “Không dám đi gặp Cổ Thiên Hữu kia! ?”

Tim nhất thời loạn một nhịp! Ý tứ quá rõ ràng, thiếu chút nữa thân hình lung lay!

“Hắn ta có cái gì phải sợ?” Ta kiệt lực bảo trì âm sắc chính mình, tò mò hỏi lại hắn.

“Ah?” Ly Khước cũng không sợ hãi, “Như vậy, trở về Ly gia cũng không đáng cân nhắc lâu như vậy a!”

Điển hình một câu hai ý nghĩa!

“Đương nhiên, chỉ là…” Ta nhìn về phía Vân Quật Chi, trong mắt bao hàm uy hiếp, dụ dỗ vân…vân, nếu ngươi dám gật đầu nhất định phải chết!

Đáng tiếc, hắn không nhìn về phía ánh mắt của ta, chỉ nhìn thẳng tắp như vậy, thẳng tắp mà nhìn chỗ ngực ta treo ngọc bài! Nếu là bình thường, ta khẳng định đạp cho hắn hai phát, khuyến mãi thêm hai chữ “sắc lang” ! Nhưng mà, hiện tại ta lại gửi hi vọng vào cái ngọc bài này!

“Quật Chi?” Ly Khước ngược lại tấn công Vân Quật Chi.

“Ly huynh!” Bí ẩn làm người ta phát bực rốt cục lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía mắt của ta, nắm bắt thời gian, ta nghiêng người đối với hắn không ngừng nháy mắt ra hiệu, chỉ sợ hắn không rõ!

“Chúng ta, vội vàng trở về để thành thân!” Choáng! Vân Quật Chi ngươi dám ném ra quả bom cái này! Không thể nào, sao trở nên thông minh như vậy, hiện tại lại bắt chước ai nói hưu nói vượn? Ta hơi mở rộng tầm mắt! Nếu như có mang mắt mà nói!

Lấy cớ này thật là quá rung động rồi!

Tất cả mọi người ở đây mở to mắt! Ta không kịp nhắm lại sợ tới mức miệng cũng mở lớn, chỉ hàm hồ gật đầu phụ họa: “Ân! Phải.. Là như vậy đấy!”

Ly Khước mặt thoáng trắng bệch, ngữ khí nhu hòa lại khả nghi: “Thành thân? Các ngươi?”

Chỉ có diễn giả như thật á! Ta quay người thân mật khoác tay Vân Quật Chi, hung hăng mà véo hắn, thấp giọng oán giận lại xấu hổ nói: “Người ta không phải bảo ngươi đừng nói sớm như vậy sao? Thiệt là!” Giọng điệu này tự mình nghe xong còn nổi cả đám da gà!

Vân Quật Chi cũng không phản ứng, chỉ là nhìn về phía mặt Ly Khước trắng bệch, âm thanh lạnh lùng: “Ly huynh không phải đã biết rõ ngọc bài trên người nàng sao! ?”

Ly Khước sắc mặt trầm xuống! Nửa ngày, mới đáp: “Quật chi, ngươi cho rằng, nàng nói cho ngươi những cái kia …là thật! ?”

Châm ngòi ly gián! Điển hình là châm ngòi ly gián! Nhưng lại làm trước mặt đương sự là ta đây!

Vân Quật Chi, ngươi cần phải chịu đựng ah! Hiện tại tình huống này chúng ta không nên nội chiến ah!

Vân Quật Chi trầm mặc!

“Ngươi cho là…” Dừng một chút, “Thế bá bọn họ sẽ để cho một nữ tử không rõ lai lịch làm nữ chủ nhân Vân gia! ?” Ly Khước khôi phục vân đạm phong khinh (mây trôi nước chy) lúc trước!

Vân Quật Chi trầm mặc như trước!

Ta nói Vân Suất ca, ngươi nói gì ngược lại đi ah!, không thì bộc phát, diệt vong trầm mặc! Ngươi đến tột cùng muốn bộc phát hay là diệt vong?

Đúng rồi, nữ chủ nhân? Vừa rồi giống như nghe là có từ như vậy…

Bản thân ta đúng là kỳ quái? Ta lúc nào nói muốn làm nữ chủ nhân của Vân gia hả? Vui đùa không cần quá mức như thế! !

“Cái này là một cơ hội! Cho ngươi, lại cho mọi người chúng ta biết rõ thân phận nàng —— chân thật Lâm tiểu thư! Chẳng lẽ không được?” Ly Khước chậm rãi nói ra, thanh âm êm tai mà như sương như khói, “Mà ngươi, có thể quang minh chính đại mà lấy nàng với tư cách nữ chủ nhân của Vân gia rồi! Chẳng phải là, lưỡng toàn tề mỹ (vn c đôi đường)!”

Ah, cũng đúng ah!

Không tốt! Ly Khước này thật đúng là cao thủ! Ta thiếu chút nữa bị hắn đầu độc mà quên chính mình là ai, quả thực muốn vỗ tay đồng ý đề nghị của hắn rồi!

“Không cần thiết!” Vân Quật Chi cuối cùng cũng lên tiếng!

Trong lòng mừng như điên ah! Cuối cùng không nhìn lầm ngươi!

Vân Quật Chi nhìn Ly Khước, đáy mắt chợt lóe thoáng qua, âm thanh bắt đầu hạ độ ấm: “Ngươi cho rằng, nàng là ai?”

Ly Khước không mở miệng! Lại quay đầu nhìn về phía ta…

Ta chính là ta nha! Có gì sai sao?

Đang suy nghĩ nên hay không nên gia nhập cuộc trò chuyện bọn họ, lại trông thấy tay Vân Quật Chi phủ trên mu bàn tay ta! Nắm gắt gao như vậy, gắt gao…

Vân Quật Chi…

Ta nhìn về phía hắn!

“Nếu ta nói…” Ly Khước đáy mắt toát ra một tia tàn nhẫn, lại tựa hồ có chút không đành lòng, “Nàng, có khả năng…”

Tim nhảy thót lên tới cổ họng rồi!

“Đủ rồi!” Vân Quật Chi một tiếng gạt phăng, lạnh lùng ngắt lời Ly đại thiếu, “Nàng nói nàng là ai, thì là người đó!”

Khụ. Không khí gượng gạo thêm lần nữa!

Nếu không thì, ta phải mở miệng nói cái gì đó?

“Cái kia, nếu không chúng ta … trở về Ly gia, đợi Tiểu Vi… tỉnh lại, rồi mới đi tiếp!”

Hai đạo ánh mắt cùng bắn về phía ta! Đồng dạng lạnh như băng! Nhưng cảm giác lại không đồng dạng như vậy!

Vân Quật Chi lạnh lùng, cảnh cáo mười phần đủ mười, nộ khí (tức giận) tựa hồ hết sức căng thẳng!

Ly đại thiếu ánh mắt lạnh như băng hàm chứa không thể tin! Chính là hiệu quả như vậy, làm lẫn lộn nghe nhìn của ngươi! NếuVân Quật Chi lựa chọn xướng hắc kiểm, như vậy ta cũng chỉ phải miễn cưỡng làm hồng kiểm rồi*!

* Xướng hắc kiểm: Xướng = hát/ làm trò, hắc kiểm = đen tối, xấu xa

Hồng kiểm = đỏ mặt

ð  Ý đây là VQC đã làm ra vẻ bí mật thì ta cũng phải giả vờ đỏ mặt thế mới tương xứng ah.

Còn phải thêm chút sức! Cho là ta sẽ sợ? Ta trời còn không sợ!

“Hơn nữa, Ly thiếu gia tự mình đến! Bằng không thì ta sẽ đi gặp kia cái gì Cổ Thiên Hữu a!” Ta nói lời nhẹ nhàng nhỏ nhẹ!

Ta khác thường như vậy, Vân Quật Chi sẽ cảm thấy có chỗ nào không đúng a! Nhanh lên phản bác ta đi! ! Nhanh đi!

Dùng sức mà lại siết hắn một cái!

“Ta nói rồi, không cần!” Vân Quật Chi lạnh lùng mở miệng! Đúng lúc này đặc biệt thích ngươi khốc ah!

Một giây sau, không để ý mặt Ly Khước bỗng dưng biến đổi, Vân Quật Chi đem ta hướng xe ngựa bên cạnh kéo đi, lần nữa tiễn đưa, ta cứ như vậy tiến vào xe ngựa! ! Tiếp theo, Tiểu Vi đang ngất cũng bị ném lên!

Ngươi không thể nhẹ sao? Nàng ta còn đang ngất đấy! Còn không kịp càu nhàu, Vân Quật Chi lại lạnh lùng mở miệng: “Ngươi vẫn là đại phu đấy chứ? Xem không được nha đầu của mình! ?”

Ta ngất! Này, chấm dứt gây sự nha!

Đẩy ra một khe hở. Vân Quật Chi phi thân lên xe, không hề liếc xem Ly Khước! Toàn thân tản ra cảm giác không tốt!

Ly Khước mắt thấy hết thảy! Mà lại không hề ngăn cẳn! Ngược lại, hắn ta ngăn cản có được không?

Trường tiên (roi dài) giơ lên!

“Ngươi, thật sự muốn làm như vậy sao?” Ly Khước cắn răng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ!

“Đến lúc đó thỉnh Ly huynh lấy làm hãnh diện!” Lưu lại những lời này, xe ngựa chạy như bay mà rời đi, chỉ để lại một trận bụi mù…

Ta quay đầu đi, nhìn về phía Ly Khước! Thấy không rõ nét mặt của hắn, nhưng mà, thấy được vô cùng rõ ràng bên miệng hắn một nụ cười quái dị! Làm lòng người hoảng hốt, lại sợ hãi không hiểu…

Xe ngựa tiếp tục chạy như bay về trước!

Tiểu Vi rốt cục tỉnh lại! Ta cái gì cũng không muốn nói cho nàng biết!

Lại đến một trấn nhỏ.

Ta xoa xoa thân thể ngồi đến phát đau, cơm tối hôm nay căn bản cái gì cũng nuốt không trôi! Cũng không biết là vì sao! Cảm giác, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy là xong, nhưng mà sẽ như thế nào đây? Ly Khước thật sự thả ta đi rồi! Rất sợ Cổ Thiên Hữu đột nhiên chui ra, chỉa vào người của ta nói là biết ta!

Tiểu Vi còn không thấy tiến vào!

Cửa phòng mở rồi! Ta quay đầu qua, đi vào là Vân Quật Chi. Xem biểu hiện hắn hôm nay còn để mặt mũi cho ta, cho hắn một khuôn mặt tươi cười!

” Cổ Thiên Hữu kia là chuyện gì! ?” Tiếc là những người khác cười khuynh quốc khuynh thành ta rõ ràng không có có cảm giác, nhất là chỗ này cứng ngắt!

“Ah! Không có chuyện gì!” Ta cũng không có tâm tình! Trả lời thờ ơ!

“Ân?” Khẩu khí tràn ngập uy hiếp!

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Nhìn khuôn mặt  muốn đánh kia, ta nói không hứng thú: “Chính là lúc ta bị giam lao phòng nhận thức đấy! Hắn rất chiếu cố ta! Về sau, liền thuận tiện thỉnh Ly thiếu gia thả hắn ra!”

“Chỉ như vậy! ?” Hiển nhiên là không tin!

“Chỉ có như vậy! Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng thế!” Ta khẩu khí bắt đầu không tốt!

Hắn nhìn ta, ánh mắt bắt đầu u ám!

Ta có chút khẩn trương mà nuốt nước miếng! Lại làm sao thế?

Tiểu Vi đâu rồi, thế nào còn không mau vào cứu gấp! Vân Quật Chi này sao còn không đi? Lại không nói lời nào! ? Phải đem hắn đuổi ra ngoài, lại xoa xoa bả vai mỏi nhừ của mình, giả bộ như vô tâm: “Mệt mỏi quá ah!”

Không có động tĩnh! Tiếp tục, duỗi cái lưng vờ mệt mỏi, nói tiếp: “Thật muốn nhanh chóng nghỉ ngơi! Tiểu Vi làm sao còn chưa tới ngủ ah!” Đủ rõ ràng à nha, không tin ngươi nghe còn không hiểu!

Tốt, xem như ngươi lợi hại! lại có thể mắt điếc tai ngơ! Ta trừng mắt Vân Quật Chi! Bắt đầu rướn cổ lên nhìn… Tiểu Vi chạy đi đâu rồi hả?

“Đừng nhìn!” Rốt cục sau khi ta ngón trông lần thứ mấy mươi, Vân suất ca mở kim khẩu, “Nàng ta đã ngủ rồi!”

“À?” Ta tỏ ra hảo ý, “Làm gì dùng nhiều gian phòng, lãng phí! Ta cùng với Tiểu Vi ở cùng chỗ là tốt rồi!” Thiệt là, ngươi nhiều bạc a! Nhưng mà, đã giao bạc không phải ta, ta cũng không nên nhiều lời. Ta nhìn hắn: “Như vậy, ta cũng cần nghỉ ngơi rồi! Đã ngồi xe ngựa một ngày mệt mỏi ah!”

Hắn vẫn ngồi bất động như trước!

“Ngươi, không trở về phòng nghỉ ngơi sao?” Xem ra phải đổi cách thuyết pháp! Người này nghe không hiểu tiếng người sao?

Hắn giương mắt nhìn ta: “Ta không phải đã trở về phòng sao?”

Ta không có nghe lầm chớ!

“Nhưng mà, này là phòng của ta!” Ta nói.

“Cũng là phòng của ta.” Hắn nói!

“Cái gì? Ngươi… Ngươi không có tiền sao?” Ngăn trống ngực đang uỳnh uỳnh, ta vội vàng mở miệng, “Ta, ta đi cấp ngươi một phòng!”

“Không cần!” Vân Quật Chi nhìn về phía ta, chậm rãi nói ra, “Đêm nay, ta sẽ ở nơi này!” Ngữ khí vô cùng khẳng định!

Ngươi xác định lão huynh ngươi không có nói sai đi! Ta cơ hồ hoài nghi là mình nghe lầm!

“Kia, ta đây cho ngươi!” Gấp gấp đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, “Ta ngủ cùng Tiểu Vi!”

Nhanh lên chạy qua hắn! Nhanh lên! Ai biết hôm nay hắn lại nổi điên làm gì chứ? Chỉ là, bi kịch tái diễn lần nữa! Ta không thể đi tới cửa! Chẳng lẽ ta cùng cửa ra vào có xung đột! ?

Vân Quật Chi ngăn cản người, nhìn ta, một tay chậm rãi nâng gương mặt của ta lên: “Không phải nói mệt lắm sao? Thế nào còn đi ra ngoài? Đến, chúng ta đi ngủ đi!”

Một cổ hơi lạnh từ lòng bàn chân nổi lên!

Có vấn đề! Chúng ta! ?

“Không cần… Ngươi ngủ của ngươi, ta ngủ phần ta, ta… Không cần ngươi quan tâm!” Ta nhanh chóng mở miệng, nhưng mà lời còn chưa dứt!

“Ah!” Ta kêu to lên! Vân Quật Chi rõ ràng ôm lấy ta, nhìn ta, ánh mắt càng ngày càng đậm hơn, u ám càng u ám hơn! Sau đó, sau đó, liền đi tới hướng ấy, đi tới…

Vô số ý niệm trong đầu hiện lên!

Trong lòng ngực tim đập bang bang!

Rốt cục, ta cảm nhận được tiếp xúc mềm mại dưới thân thể! Vân Quật Chi trên cao nhìn xuống ta, tay nhẹ nhàng mà đem gỡ tóc ta…

Ta khẩn trương mở miệng: “Ngươi, ngươi… Muốn làm cái gì! ?” Hỏi xong mới cảm giác mình đần không chịu được! Không ăn qua thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy a!

“Ngươi cứ nói đi?” Vân Quật Chi khẩu khí nhu hòa dọa người! Tay đã bắt đầu từ trên đầu đi xuống đi xuống…

“Ngươi, ngươi không thể…” Đè nén trái tim xuống cuồng đập loạn, ta cà lăm mà mở miệng nói, “Cái này… Các ngươi không phải rất coi trọng tục lệ sao?”

Hắn nhìn về phía ta, tay lại không yên tĩnh!

“Cho nên, đây là không hợp lễ đấy!” Một hơi nói xong! Thực sợ hắn cứ như vậy trợt xuống, ta rốt cuộc không mở miệng được!

“Không có sao! Dù sao cũng biết rồi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng! Cực lực khống chế khí tức càng ngày càng hỗn loạn.

“Cái gì? Cũng biết?” Ta vẻ mặt mờ mịt, “Ta thế nào cũng không biết a? ?” Ta bị làm sao vậy, gì cũng biết rồi! ? Ta cả kinh, chuẩn bị đứng dậy, hỏi cho minh bạch: “Ngươi cho ta nói… Minh…”

Nhưng mà, Vân Quật Chi lại ép ta, lập tức dùng miệng ngăn chặn âm thanh của ta!

Chỉ là, ta cuối cùng phải hỏi cho minh bạch a!

Một phòng tiếng hít thở cuồng loạn!

Nửa ngày, hắn rốt cục thả ta ra! Nâng mặt nóng đến có thể xảy ra hoả hoạn lên, ta lườm hắn! Nổi điên xong rồi! ? Cũng có thể trả lời vấn đề của ta đi à nha! Hỏi cái gì trước đây?

Nhưng mà, còn không có đợi ta nghĩ kỹ, ta đã bị chuyện trước mắt làm sợ ngây người!

“Ngươi… Ngươi làm cái gì?”

” Không nhìn thấy?”

“Đừng cởi! Ngươi mặc vào cho ta nhanh lên!”

“Không cởi quần áo, ngủ thế nào! ? Ngươi thích ta không cởi quần áo! ?”

“Ah… Ai thích ngươi! ? Ai muốn ngủ cùng ngươi! ?”

“Ngươi làm sao vậy?” Rõ ràng sờ lên trán của ta!

Vẻ mặt hắc tuyến! ! Ta khi nào thì biểu hiện muốn một chỗ cùng ngươi! ?

“Xuống dưới!” Ta hướng bên trong trốn lấy chân đạp hắn, “Ngươi là con thỏ biến thái chết tiệt!”

“Cố gắng đến ăn cỏ gần hang ah! ? Ngươi đi xuống cho ta!” Ta có chút nổi giận rồi! Trong lòng khẩn trương muốn chết!

Hé ra khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt cứ như vậy lấn tới…

Ta có chút sững sờ!

“Đã biết rõ muốn thành thân!” Hắn ép xuống, bắt đầu cởi quần áo của ta, “Ta không muốn, ngươi… bị người khác mang đi!”

…”

Thành thân? Muốn ăn ta cũng không cần lấy cớ nát như vậy a!

Được rồi! Không cách nào phản kháng! Muốn tới thì tới mạnh hơn chút đi!

Đã không cách nào phủ nhận đã động tâm, không bằng vui vẻ đi hưởng thụ quá trình này?

Trầm luân! Trầm luân! Để cho ta giúp ngươi trầm luân cùng một chỗ đến cùng a!

Ta trở tay ôm lấy hắn…

___________

Hết chương 17 – Hitsuji

Ực, cháp sau … hình như  … ai đó tiếp máu ta với, óa óa óa.

Phịch. <Gục tại bàn phím>

. Ò   e   ò   e   ò  e <tiếng còi xe cấp cứu đi xa> …